Bốn sư đồ vốn cũng chỉ là định đi ra hóng gió, cho nên rất nhanh bọn họ liền vòng theo đường cũ trở về.
Chỉ là, ngay khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, Lục Dạ bỗng dưng lại dừng bước, ngẩng đầu nói với Kỉ Tình :"Sư tôn, đệ tử muốn đi mao xí, ngài cùng chư vị sư huynh cứ trở về Tiêu gia trước đi. Một lát đệ tử sẽ tự mình trở về."
Kỉ Tình gật đầu, cũng không hỏi nhiều, dắt theo Độc Cô Duy Ngã cùng Độc Cô Vô Song rời đi.
Đợi khi bóng lưng bọn họ biến mất trong đám người, Lục Dạ mới xoay người đi vào trong hẻm nhỏ, con ngươi biến trở nên lăng lệ, không phù hợp với niên kỉ của hắn hiện tại.
Lục Dạ vừa đi vào, liền đã bắt gặp một đám người đang đứng chờ ở bên trong. Trên dưới có hơn chục người, đều là thanh niên trai tráng.
Ánh mắt ám trầm, Lục Dạ liền trầm giọng hỏi :"Các ngươi vì sao lại ở đây?"
Lúc này, một tráng hán mặc vải thô bó sát, gương mặt hung thần ác sát cũng đi tới, trên dưới đánh giá Lục Dạ.
"Làm sao? Lục đại công tử chỉ cho một mình ngươi tới Đế thành mà không cho đám tiện dân chúng ta tới đây sao?"
"Lúc đầu nghe người trong trại buôn nói ngươi được tiên nhân nhận làm đệ tử ta còn không tin đâu. Không ngờ rằng lại là thật."
Đi một vòng quanh người Lục Dạ, tỉ mỉ quan sát hắn, sự chế giễu của tráng hán cũng càng thêm nồng đậm :"Chậc chậc...khoác vào cẩm phục, cũng rất ra dáng quý công tử a. Đúng là nhân mô cẩu dạng mà."
"Chỉ là...chó hoang cũng chỉ là chó hoang, cẩm phục liệu có che giấu được mùi hôi thối trên người ngươi không chứ?"
"Các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì?" Lục Dạ nhíu mày, âm thanh hơi lạnh đi.
Chuyện quá khứ chính là vết nhơ khó thể rửa đi trên người mà cả đời này hắn cũng không muốn nhắc lại thêm một lần nào nữa.
Chỉ là, đối diện với thái độ lạnh bạc của Lục Dạ, tráng hán vẫn chỉ cười trừ :"Đừng có nói vậy chứ. Dù gì chúng ta cũng đã từng là huynh đệ có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia."
"Hiện tại ngươi cũng trở thành đồ đệ của tiên nhân rồi. Có lẽ cũng không nỡ để chúng huynh đệ chịu khổ đi?" Tráng hán vừa nói, còn vừa vỗ vỗ vai Lục Dạ.
Không chút lưu tình hất văng tay gã, Lục Dạ liền lạnh mặt trần thuật :"Ta không có tiền."
Đến tận bây giờ, hắn làm sao còn có thể không nhận ra mưu đồ của bọn họ a?
"Không có tiền?" Bị hất tay, tráng hán cũng không nổi giận, chỉ ôm bụng cười vang, nhìn về phía những kẻ đang đứng phía sau.
"Các ngươi nghe gì chưa? Đồ đệ của tiên nhân nói là không có tiền kìa!"
"Haha, cười chết ta."
Đám người lập tức cười phá lên. Chỉ là, sau khi cười to vài tiếng, sắc mặt của tráng hán cũng lập tức trở nên hung ác, cười lạnh.
"Ngươi không có tiền, nhưng vị sư tôn kia của ngươi lại giống như rất có tiền a. Ra tay cũng hào phóng như vậy, 50 lượng bạc, nói vứt là vứt."
Bọn họ cũng chỉ là phàm nhân, cho nên, mặc dù biết Kỉ Tình là tiên nhân,