Bốn người bọn họ là cùng ngủ chung một gian phòng ở phía tây Vọng Minh Cư, tên gọi Nhiên Tinh Viện.
Lúc này, cửa lớn mở ra, nhìn thấy Độc Cô Vô Song ngâm dược thủy trở về, Độc Cô Duy Ngã liền lập tức bưng lấy một đĩa điểm tâm chạy tới.
"Vô Song, ngươi về rất đúng lúc, sư tôn vừa cho ta một đĩa điểm tâm này, ngươi có muốn ăn không?"
Cố Thừa Trạch đang ngồi trên bàn luyện thư pháp, cũng triều Độc Cô Vô Song gật đầu, xem như chào hỏi.
Nhìn đĩa điểm tâm đủ loại màu sắc trước mặt này, Độc Cô Vô Song liền bất tri bất giác nghĩ tới những lời mà Lục Dạ nói khi nãy.
Đúng vậy, sư tôn xác thực là rất quan tâm ca ca. Biết rõ ca ca buổi tối có thói quen ăn chút gì đó, nên liền cố tình đưa điểm tâm cho hắn.
"Không ăn." Càng nhìn đĩa điểm tâm trong tay hắn, đáy lòng Độc Cô Vô Song lại càng thêm khó chịu, lạnh mặt cự tuyệt.
Nhìn thái độ kiên quyết của hắn, Độc Cô Duy Ngã cũng không lại cưỡng cầu, đem điểm tâm đặt xuống bàn.
Sau đó, nhớ ra việc vui hôm nay, hắn liền lập tức lấy ra Trường Tương Tư, như thường lệ muốn chia sẻ niềm vui với đệ đệ :"Vô Song, đệ nhìn xem, đây là Ma đao Trường Tương Tư trong truyền thuyết a. Sư tôn vừa ban nó cho ta vào lúc sáng."
Hắn biết đệ đệ mình rất sùng bái sư tôn. Nếu được cận cảnh quan sát Ma đao bản mệnh của ngài, hắn khẳng định sẽ rất vui.
"Đệ có muốn xem thử không?" Độc Cô Duy Ngã dò hỏi.
Chỉ là, không kịp phòng ngừa, hắn lại bị Độc Cô Vô Song đẩy sang một bên. Âm thanh hắn ta cũng vô cùng lạnh lùng, ẩn chứa đôi chút táo bạo mà Độc Cô Duy Ngã không hiểu nổi :"Không muốn."
"Ta mệt mỏi, muốn ngủ." Cũng không thay y phục, Độc Cô Vô Song liền đã vén chăn nằm lên giường, đưa lưng về phía Độc Cô Duy Ngã.
Thấy đệ đệ mình giống như rất tức giận, đỉnh đầu Độc Cô Duy Ngã liền hiện lên một dấu chấm hỏi thật to.
Cố Thừa Trạch liếc mắt nhìn bọn họ một cái liền cúi đầu, không nói lời nào.
Lúc này, Lục Dạ cũng khoan thai trở lại.
Thấy hắn, Độc Cô Duy Ngã liền đã thấp giọng hỏi thăm :"Tứ sư đệ, đệ đệ của ta bị làm sao vậy? Vì sao vừa trở về liền đã nổi giận như ăn phải thuốc nổ rồi?"
"Ta cũng không biết nữa, có lẽ là thân thể không tốt, nên tâm trạng cũng tồi tệ đi." Lục Dạ nhún vai đoán mò, một bộ dáng mọi chuyện đều không liên quan đến mình.
Không nhận được đáp án, Độc Cô Duy Ngã cũng chỉ có thể gác chuyện này lại. Bắt đầu ăn điểm tâm Kỉ Tình đưa.
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng khi ăn điểm tâm sư tôn đưa, hắn liền cảm thấy đặc biệt ngon. Cũng không biết là do đâu.
Ân, có lẽ là do sư tôn mua đúng chỗ đi.
-------------------------------
Sáng hôm sau, sau một lúc tra hỏi Tiêu Dật, Kỉ Tình rốt cuộc cũng tìm được một nơi lý tưởng để cầu kiếm cho nhị đồ đệ của mình.
Vô Tâm Ma Quật, nơi tuẫn táng của Vô Tâm Ma Quân năm xưa. Đã vượt qua năm vạn năm mới bị người tìm được, không lâu sau liền sẽ mở ra.
Quan trọng nhất là, nghe nói bên trong còn cất giữ phi kiếm bản mệnh của Vô Tâm Ma Quân năm xưa. Xếp hạng thứ năm trên hung binh bảng - Vô Tâm Ma kiếm!
Lúc này, Kỉ Tình cùng