"Khoan đã Mị Nhi..."
Làm nữ nhân sắp sửa tiến thêm một bước, Kỉ Tình lại bất ngờ đẩy nàng ra. Lưỡng lự chối từ :"Vẫn là thôi đi. Đợi chúng ta thành thân rồi hãy làm loại sự tình này."
Nhìn thấy thần sắc kiên quyết trên mặt y, nữ nhân chỉ thật sâu thở dài, phảng phất đã dự đoán trước được kết quả này. Nàng cũng không lại nhắc tới nữa, chỉ dùng chăn bông đem y bao lại, ôm vào lòng.
"Chàng ngủ đi, ta ở đây."
----------------------------
Từng dòng hồi ức như nước lũ tràn tới, khiến nắm tay Kỉ Tình không khỏi siết chặt.
Hai vạn năm cố tình né tránh, rốt cuộc vẫn phải chạm mặt nhau.
Kỉ Tình quay đầu, biểu tình trên mặt bất biến. Chỉ là ánh mắt lại lạnh xuống vài phần, giọng điệu cũng không mấy thân thiện :"Việc của ta, không nhọc Nam Cung phu nhân quan tâm."
"Việc của chàng, sao ta có thể không quan tâm được chứ?" Không để tâm đến thái độ rét lạnh của y, Thẩm Mị Nhi lại bất chợt chuyển tầm mắt lên trên bốn thiếu niên đứng phía trước y, phong tình vạn chủng cười.
"Bốn tiểu tử này là đồ đệ chàng mới nhận tới sao?" Song đồng hơi thu nhỏ, Thẩm Mị Nhi lại hướng bốn người bọn họ dặn dò. Người không biết có khi còn cho rằng nàng là sư nương của bọn họ nữa là.
"Sư tôn các ngươi tính tình nhạt nhẽo, về sau phải phụng dưỡng bên cạnh y, bầu bạn y sớm tối có biết không?"
Bốn người trầm mặc, không đáp lời. Bởi vì dù có ngốc đi nữa, bọn họ vẫn như cũ có thể cảm nhận được Kỉ Tình không vui mừng gì nàng.
Nhíu mày, Kỉ Tình liền tiến về trước, chặn ngang tầm mắt tràn đầy tính xâm lược của Thẩm Mị Nhi.
Thấy vậy, Thẩm Mị Nhi liền che miệng cười khanh khách. Mang theo đôi chút cưng chiều nhìn y :"Chàng đừng sợ, ta dù có bụng đói ăn quàng đi nữa, cũng không đến mức hạ khẩu với tiểu thí hài miệng còn hôi sữa đâu."
Thẩm Mị Nhi bước nhẹ về trước, nghiêng người tới giúp Kỉ Tình sửa lại vạt áo trước ngực. Cả người đều ghé sát vào trên người y, ám muội thổi một khẩu khí lên tai y.
"So với bọn họ, ta lại càng thích chàng hơn." Nói xong, cũng không đợi y xua đuổi, Thẩm Mị Nhi liền đã chủ động lùi lại, tiếu dung như hoa cùng một hàng thị nữ trực tiếp đi ngang qua bọn họ.
"Chúng ta sẽ còn gặp lại."
Sắc mặt Kỉ Tình vô cùng không tốt, nhất là khi nghe lời này của nàng, y liền càng thêm trầm mặc, một đường đi thẳng về nơi đả tọa của mình.
Kỉ Tình vừa ngồi vào chỗ, bốn tiểu tử liền đã chủ động đi đến phía sau lưng y.
Kỳ thật cũng không phải là không có người sắp xếp chỗ ngồi cho bọn họ. Chỉ là bọn họ ưa thích cảm giác được đứng sau lưng y, giống như bản thân đang thủ hộ y. Nên mới lựa chọn đứng ở đây.
Bốn tiểu tử lén lút kéo dài khoảng cách với Kỉ Tình. Đến khi đã cách xa hơn vài trượng, Độc Cô Vô Song mới không kiềm hãm được sự nóng nảy trong lòng mà truy vấn :"Nữ nhân đó là ai?"
'Suỵt' Ra hiệu ba người đừng gấp gáp, lén lút quan sát bóng lưng của Kỉ Tình một chút, thấy y không chú ý tới nơi này. Cố Thừa Trạch mới nói ra suy đoán của mình.
"Các ngươi có còn nhớ ta đã từng kể qua, sư tôn lúc còn