Cố Thừa Trạch chỉ là một đứa trẻ, hiển nhiên cũng không nghĩ nhiều như Lưu Hách.
Nghe Kỉ Tình nói muốn nhận mình làm đệ tử, hắn liền vui mừng quá đỗi mà quỳ xuống, dập đầu :"Đa tạ Tiên Quân."
"Đứng lên đi."
Đã chọn xong đệ tử, Kỉ Tình liền vui vẻ hơn rất nhiều. Chỉ là, ngay khi y sắp sửa mang theo tiểu đồ nhi trở về, thì một tiếng mắng đã truyền vào tai, khiến y không khỏi ngừng bước.
"Cẩu tạp chủng, ngươi lại dám trộm bánh của tiểu gia?!!"
"Aaa!!!"
Thấy Kỉ Tình dừng bước, nụ cười trên môi Lưu Hách liền thu liễm lại. Lập tức quát :"Kẻ nào đang hô to gọi nhỏ đó?"
Chỉ thấy, nơi phát ra thanh âm là trong một cái lồng sắt lớn đặt ở góc tường.
Lúc này, bên trong lồng sắt đang xảy ra ẩu đả. Một thiếu niên đang đè hai tên thiếu niên khác xuống đất, tay đấm chân đá. Nhưng từ vết thương trên mặt và tóc tai của hắn đến xem, rõ ràng trước đó cũng đã chịu phải thương tích.
Nhìn thấy một màn này, Lưu Hách ngay tức khắc liền nổi đóa, lập tức với lấy roi da :"Độc Cô Duy Ngã, dừng tay lại!"
Chỉ là, chưa kịp để gã ra tay, một bàn tay tinh xảo như bạch ngọc liền đã nâng lên, khiến Lưu Hách lập tức khựng lại.
"Tại sao ngươi đánh bọn họ?" Kỉ Tình đi tới trước lồng sắt, ánh mắt trực thẳng nhìn thiếu niên.
Thiếu niên chỉ vận một bộ trung y ngả màu, một đầu tóc đen rối bời, đuôi mắt hơi xếch lên, đồng tử thâm thuý, ẩn chứa một cỗ cao ngạo. Mặc dù không tuấn mỹ đánh sâu vào thị giác bằng Cố Thừa Trạch, nhưng vẫn mang theo đặc sắc riêng.
Thiếu niên hiện tại đã sớm dừng tay, đứng sang một bên, không chút sợ hãi đánh giá Kỉ Tình. Trong tay vẫn còn cầm một cái màn thầu.
Lúc này, màn thầu đã sớm bị máu tươi chảy ra từ vết thương trên tay hắn nhuộm đỏ. Nhưng thiếu niên vẫn như cũ xem nó như trân bảo mà che chở.
"Bọn họ cướp màn thầu của ta, ta liền đánh bọn họ. Không có màn thầu, ta sẽ chết đói." Thiếu niên dửng dưng nói. Trên mặt cũng không hề xuất hiện biểu lộ ăn năn.
Thấy thế, Kỉ Tình liền càng thêm hứng thú hỏi :"Ngươi tên gì?"
"Độc Cô Duy Ngã."
Duy ngã độc tôn?
"Tên thật xấc xược." Bên dưới khăn che, khóe môi Kỉ Tình hơi nâng lên một độ cong hiếm thấy.
Thiếu niên này, khiến cho y nhớ tới thời niên thiếu, lúc bản thân mới xuyên qua thế giới này.
Có cuồng vọng, có nhiệt huyết, có nhẫn nhục chịu đựng,... Chỉ là lúc đó bản thân thiếu mất một vị sư phó dạy dỗ. Nên cũng xem như là có chút tiếc nuối.
"Ngươi có muốn làm đệ tử thân truyền của ta hay không?"
Độc Cô Duy Ngã chỉ là một 'món hàng', Kỉ Tình kỳ thực cũng không cần hỏi ý kiến của hắn, nhưng y vẫn lựa chọn làm vậy.
Ban đầu, đối với vị 'khách nhân' này, mặc dù vẫn bị khí chất của đối phương làm kinh diễm. Nhưng Độc Cô Duy Ngã thủy chung vẫn giữ lại ác ý cùng cảnh giác.
Chỉ là hiện tại, thái độ ác liệt của hắn cũng đã giảm xuống một chút. Dù gì bản tính của hắn cũng chỉ là một thiếu niên mà thôi.
Nhìn ra thiếu niên đã hơi dao động, Kỉ Tình liền hạ giọng nói :"Làm đồ đệ của ta, cho ngươi ăn ngon mặc ấm. Sau này không cần cùng người tranh giành một cái màn thầu đến sứt đầu mẻ trán nữa."
Đây là câu nói dài nhất mà Kỉ Tình nói từ lúc bước vào trại buôn người tới giờ.
Nhìn Kỉ Tình, lại nhìn chiếc màn thầu khô cứng, dính đầy máu tươi cùng bùn đất trong tay.
Hơi trầm mặc, hắn liền mím môi gật đầu.
"Được. Vậy hai người các ngươi liền trở thành đệ tử của ta."
Mặc dù vốn chỉ muốn nhận một cái đồ đệ. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, Kỉ Tình liền cảm thấy thêm một cái nữa cũng không sao.
Chỉ là, khi Lưu Hách mở cửa lồng sắt để Độc Cô Duy Ngã đi ra, trên mặt hắn lại hiện lên vẻ đắn đo, bất chợt nói :"Sư...sư tôn...không phải hai, mà là ba."
Nhìn Độc Cô Duy Ngã cùng Cố Thừa