Dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người, nam tử từ đầu tới cuối đều mang một cỗ khí tức thế ngoại cao nhân kia thế mà lại chủ động cất giọng gọi Kỉ Tình.
Bước chân hơi ngừng, Kỉ Tình chỉ khẽ nghiêng mặt, suy đoán :"Có phải hay không, ngươi định nói ta chính là người hữu duyên của ngươi?"
Đối với chiêu số lừa gạt của đám thần côn này, y đã sớm nhìn rõ.
"Làm sao đạo hữu biết a." Nam tử kinh ngạc nói. Mắt thấy Kỉ Tình lại muốn đi, hắn liền lập tức lên tiếng ngăn lại :"Khoan đã, bần đạo là thấy mệnh cách của đạo hữu rất đặc biệt, cho nên mới đường đột gọi lại a."
"Mệnh cách ban đầu tiêu vong, nên là người chết. Nhưng niên thiếu lại bất chợt sinh động, hưng vượng trở lại, khí vận gia thân, mệnh lên như diều gặp gió."
Vốn đã muốn rời đi, nhưng nghe xong lời này của nam tử, cước bộ của Kỉ Tình liền vòng ngược trở về. Cũng được đám người nhường chỗ, đi đến trước mặt hắn.
"Nói nghe một chút."
Thấy Kỉ Tình bị bản thân thuyết phục, nam tử liền cười cười, ánh mắt rơi vào trên người của bốn tiểu nam hài bên cạnh y. Dùng giọng điệu khẳng định hỏi :"Đây là đồ đệ của đạo hữu đi?"
"Không phải." Mặc dù kinh ngạc khi nam tử đoán đúng. Nhưng vì cố ý trêu chọc hắn, Kỉ Tình liền phủ định, bắt đầu nói dối :"Đây là hài tử của ta."
Mi mày hơi cau, nam tử liếc nhìn thần sắc trên mặt Kỉ Tình một chút, mang theo thâm ý lắc đầu cười nhạt :"Vậy thì khẩu vị của đạo hữu cũng thật đặc biệt."
Lần này, đến phiên Kỉ Tình cau mày, nhất thời không dò rõ trong hồ lô của hắn bán thuốc gì. Nhưng không để y suy nghĩ quá nhiều, nam tử liền đã bắt đầu nói tiếp.
"Mệnh cách của đạo hữu tuy kỳ lạ, nhưng lại quý không ai bằng."
"Chỉ là, niên thiếu sát lục quá nhiều, dẫn đến nghiệp lực nặng, vốn nên thảm tao trời phạt. Nhưng bởi vì có khí vận hơn người chống đỡ, nên tử kiếp lại chuyển biến thành đào hoa kiếp."
Đào hoa kiếp?
Thứ đầu tiên Kỉ Tình nghĩ đến khi nghe thấy ba chữ này không phải là kiếp nạn này có bao nhiêu hung hiểm. Mà là...
MMP, cây vạn tuế lâu năm như y sắp nở hoa rồi sao?
"Kẻ đó là ai?"
Nghe Kỉ Tình dò hỏi, nam tử liền thần thần bí bí đáp lời :"Thiên cơ không thể tiết lộ. Chỉ có thể nói cho ngươi, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt. Chớ có bỏ gần tìm xa."
Mặc dù cảm thấy rất không cao hứng khi bị treo khẩu vị. Nhưng Kỉ Tình vẫn bắt đầu suy nghĩ, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt...Có thể là ai đây?
Chẳng lẽ chính là...Thẩm Mị Nhi?
Đúng vậy, ngoại trừ nữ nhân này ra, Kỉ Tình cũng không nhớ bản thân đã từng cùng nữ nhân nào khác dính líu qua.
Thế nhưng, suy tư thì suy tư, nhưng đó cũng không trở ngại Kỉ Tình tiếp tục đoán mệnh :"Ồ, nếu ngươi đã thần thông quản đại như vậy, có thể tính được mệnh của bốn người bọn họ sao?"
"Ha, đương nhiên là có thể rồi." Nam tử không chút bận tâm cười bảo, nhưng khi nhìn về phía bốn tiểu tử, trong mắt cũng không khỏi hiện lên dị sắc liên tục.
"Mệnh cách này...xác thực là một lời khó nói hết. Cả bốn người bọn họ, đã định sẵn sẽ trở thành ma đầu họa loạn thiên hạ. Về sau, tất sẽ làm nên chuyện khi sư diệt tổ, phản bội tông môn."
Nam tử vừa dứt lời, sắc mặt Kỉ Tình liền hơi trầm xuống, khẽ liếc nhìn bốn tiểu đồ nhi một mặt ngây thơ đang ăn kẹo hồ lô của mình. Nhất thời, bầu không khí có hơi trầm trọng.
Kỉ Tình nhìn hắn, lạnh giọng hỏi :"Vậy ta thì