Ma Sư Xuống Núi

Chương 63: Không Công Mà Lui.


trước sau

Kỉ Tình vốn rất muốn đem Thẩm Mị Nhi đá khỏi Tiêu Dao Đỉnh của y. Chỉ là, mỗi khi nhớ lại lời của nam tử đoán mệnh năm xưa, y liền không nhịn được mà do dự.
Có khi nào, nữ nhân này thật sự chính là đào hoa kiếp của y hay không?
Rốt cuộc, Kỉ Tình vẫn là lựa chọn mắt nhắm mắt mở để nàng ở lại Vọng Minh Cư, chậm rãi chứng thực phỏng đoán của mình.
Thế nhưng, việc nhượng bộ này của y, khi rơi vào mắt người khác lại trở thành y vẫn còn lưu luyến tình cũ với nàng ta.
Lúc này, Thẩm Mị Nhi đang vô cùng tự nhiên đi dạo trong Vọng Minh Cư, tựa như là nữ chủ nhân của nơi đây.
Nếu nói trước kia nàng tới đây là vì Kỉ Tình, thì bây giờ khi nhìn thấy bốn đệ tử của y, nàng đã đổi ý.
Bởi vì, cùng lúc thu năm sư đồ bọn họ vào hậu cung không phải là còn hưng phấn hơn sao?
Chỉ mới tưởng tượng đến viễn cảnh năm người bọn họ cùng một chỗ hầu hạ chính mình, hạ thân của nàng liền đã có chút ẩm ướt...
Biết rõ giờ này Độc Cô Duy Ngã sẽ ở hậu viện chẻ củi, nên Thẩm Mị Nhi cũng rất có mục đích đi thẳng đến đây.
Lúc này, bởi vì chẻ củi, nên nửa người trên của Độc Cô Duy Ngã đều để trần. Từng giọt mồ hôi lăn dài trên bả vai khỏe mạnh, tràn đầy khí tức dương cương đánh sâu vào thị giác người nhìn.
Sau khi chẻ xong một cây củi, hắn liền hơi dừng tay lại, đem Trường Tương Tư cắm lên trên khúc gỗ.
Thế nhưng, ngay khi hắn sắp vớ lấy chiếc khăn đến lau chùi mồ hôi, thì một chiếc khăn tay liền đã vươn tới, thay hắn chấm mồ hôi trên trán.
Độc Cô Duy Ngã rũ mắt nhìn xuống, vừa vặn đối diện với gương mặt diễm mỹ tuyệt luân của Thẩm Mị Nhi.
Lúc này, nàng đang làm ra bộ dáng mà mình cho là đẹp nhất. Ánh mắt mặc dù chuyên chú giúp hắn lau mồ hôi, nhưng lại tựa hữu ý hay vô tình dần dần dán thân thể lên người hắn.
"Duy Ngã."
Âm thanh lạnh lẽo của Kỉ Tình từ phía sau vang lên, ngay lập tức liền dọa Độc Cô Duy Ngã nhảy dựng. Vội vã lùi về sau, xoay lưng nhìn y :"Tham kiến sư tôn."
"Ân, đang làm gì đấy?" Kỉ Tình híp mắt hỏi. Nếu y không nhìn nhầm thì khi nãy hai người bọn họ giống như đang thấu rất gần a.
Sợ Kỉ Tình hiểu lầm, Độc Cô Duy Ngã liền vội vã chạy nhanh tới giải thích :"Sư tôn, không phải như ngài nghĩ đâu, nữ nhân này chỉ đang lau mồ hôi cho ta..."
"Ngươi không có tay có chân sao? Mồ hôi cũng phải để người khác lau giùm?" Mày kiếm cau chặt, Kỉ Tình liền hừ lạnh. Đối với việc đồ đệ cùng nữ nhân này thân cận tỏ vẻ rất không vui.
Bị mắng, Độc Cô Duy Ngã liền vò vò đầu, không biết nên tiếp tục thanh minh thế nào. Thế nhưng, câu nói tiếp theo của y lại khiến hắn không khỏi ngây dại :"Qua đây, ta lau cho ngươi."
Tâm khẽ nhúc nhích, Độc Cô Duy Ngã liền sững sờ ra đó, si ngốc nhìn Kỉ Tình vén tay áo lấy ra khăn tay thêu hình hoa mai nhỏ, cẩn thận lau đi mồ hôi trên trán cho mình.
Tràng cảnh này vừa ấm áp lại ngọt ngào, khiến chút tình cảm Độc Cô Duy Ngã đang cố đè nén lại lần nữa đốt cháy lên.
Ở đằng xa, đem một màn này thu vào trong mắt, Thẩm Mị Nhi không hiểu vì sao lại có một loại cảm giác quái dị không tên.
Nhưng rất nhanh nàng cũng đã đem nó ném sang

một bên, bắt đầu chuyển hướng đi tìm mục tiêu khác.
Lần này, Thẩm Mị Nhi là tìm tới Cố Thừa Trạch. Hiện tại, hắn vẫn còn đang cặm cụi lau chùi sàn nhà, cụ thể hơn là phòng của Kỉ Tình.
"A Trạch, để đó ta làm cho, ngươi sang một bên ngồi nghỉ đi. Dù gì ta cũng chỉ ăn không ngồi rồi, không có chuyện gì làm."
Mặc dù thấy nghi ngờ khi Thẩm Mị Nhi chủ động nhận việc làm. Nhưng tính cách vốn dĩ ôn hòa, Cố Thừa Trạch cũng không có chối bỏ 'ý tốt' của nàng :"Vậy làm phiền ngươi rồi."
Sau đó, hắn liền đi đến bên bàn trà ngồi xuống.
Mục đích đạt thành, Thẩm Mị Nhi liền vắt nước trên giẻ lau, bắt đầu quỳ xuống, cúi người lau nhà.
Tư thế này, khiến đường cong ưu mỹ trên người nàng đều triệt để phơi bày ra. Thậm chí, ở vị trí của Cố Thừa Trạch còn có thể nhìn thấy được hai đoàn bạch thỏ như ẩn như hiện của nàng.
Cảm thấy không sai biệt lắm, Thẩm Mị Nhi liền dịch chuyển di động trên sàn. Nhưng thực chất là cố tình uốn éo thân thể, phơi bày dáng người nóng bỏng trước mặt hắn.
Chỉ là, ngay khi nàng cho rằng hắn sẽ không cầm giữ được nữa. Thì âm thanh nghiêm khắc của hắn đã vang lên ở ngay bên tai nàng :"Nam Cung Phu Nhân, nếu ngươi không biết lau nhà thì xin mời đứng lên cho."
"Ngươi cứ uốn éo như con cá mắc cạn như vậy, khiến nước bẩn đều vẩy khắp sàn nhà rồi kìa."
"Một lát sàn nhà sẽ bị quằn quện. Sư tôn nhìn thấy khẳng định sẽ không vui."
Bị Cố Thừa Trạch quăng cho một tràng răn dạy, Thẩm Mị Nhi liền rơi vào trạng thái mộng bức.
Sự chú ý của kẻ này có phải là có vấn đề hay không? Một mỹ nhân như hoa như ngọc như nàng đang ở đây! Ở trước mặt hắn bày ra tư thế gợi cảm, liêu nhân nhất! Hắn thế mà lại đi chú ý sàn nhà có sạch hay không sạch!
Nhưng làm Thẩm Mị Nhi ngu ngơ nhất chính là. Cố Thừa Trạch lại không chút do dự đẩy nàng sang một bên, đem giẻ lau trong tay nàng cướp đi. Bắt đầu lau lại những chỗ kia.
Đồng thời, trong miệng còn lẩm bẩm ghét bỏ :"Bộ dạng đẹp nhưng thật vô dụng a. Ngay cả lau nhà cũng làm không xong. Còn dám làm bẩn sàn của sư tôn..."
Thẩm Mị Nhi :........................
Bị đuổi khỏi đông viện, Thẩm Mị Nhi cũng không từ bỏ ý đồ.
Màn đêm vừa buông xuống, nàng liền đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, đi đến phòng của Kỉ Tình tìm y.
Nàng không mặc ngoại sam, mà chỉ khoác vào một chiếc áo lụa mỏng. Đem cả đôi chân nhỏ gọn đều phơi bày ra. Thậm chí, xuyên qua lớp áo còn có thể nhìn thấy chiếc yếm đỏ thêu hình uyên ương hí thủy.
Thế nhưng, người tính không bằng trời tính, đến khi tới đông viện. Thẩm Mị Nhi mới biết được thì ra Kỉ Tình cũng không có ở đây. Buổi chiều y liền đã đi vào động phủ nghỉ ngơi rồi.
Nàng mặc dù biết rõ vị trí của động phủ. Thế nhưng, bên ngoài động phủ lại được Kỉ Tình bố trí tầng tầng lớp lớp kết giới, ngoại trừ bản thân y cùng bốn đệ tử của y ra, thì những người khác đều không thể bước vào!
Cho nên, dù muốn hay không muốn, Thẩm Mị Nhi cũng chỉ có thể không công mà lui.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện