Động phủ của Kỉ Tình nằm ở phía sau Vọng Minh Cư khoảng trăm trượng. Bên trong trang trí vô cùng đơn giản, chỉ có một chiếc giường đá lớn cùng một chiếc bàn do tảng đá tạc thành.
Lúc này, Kỉ Tình đang nằm nghiêng trên giường đá, lẳng lặng cảm nhận quyền điều khiển thân thể từng chút một mất đi.
Cơ thể y lúc này ngoại trừ hai mắt cùng miệng lưỡi, thì gần như là không thể nhúc nhích được mảy may.
Loại cảm giác này khiến y rất chán ghét. Tựa như bản thân đã biến thành một con cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé.
Cố gắng bình ổn lại tâm tình, Kỉ Tình liền nhắm mắt, chuẩn bị thiếp đi, chờ đợi canh ba đến gần.
Chỉ là, ngay khi y vừa nhắm mắt lại, thì một tiếng bước chân trầm thấp liền đã 'đạp đạp' vang vọng trong động phủ tĩnh lặng.
Có người đi vào!
Kỉ Tình ngay lập tức liền cảnh giác cao độ, nhưng thân thể bởi vì đưa lưng về phía lối vào, nên y cũng không tài nào nhìn thấy được người đến là ai.
Đối phương hơi dừng lại ở trước cửa động phủ, cũng không biết là đang làm gì.
Đến khi Kỉ Tình đều có phần mất kiên nhẫn, tiếng bước chân mới một lần nữa vang lên. Mà phương hướng, chính là trực chỉ về phía y!
Mặc dù không nhìn thấy được, nhưng Kỉ Tình vẫn có thể cảm nhận rõ ràng đối phương lúc này nhất định là đang nhìn chằm chằm bóng lưng của y.
Là địch nhân sao? Hắn làm sao lại có thể vô thanh vô tức trà trộn vào Vọng Minh Cư? Đám tiểu tử kia rốt cuộc đều là đang làm gì, vì sao có tặc nhân lẻn vào đều không hay không biết?
Đang trừng trừng nhìn vách tường đằng xa. Ánh mắt Kỉ Tình lại bất chợt tối lại, bị một lớp vải đen ngăn chặn, bịt kín.
"Ngươi là ai?" Rơi vào trong bóng đêm, Kỉ Tình rốt cuộc cũng không khống chế nổi nữa mà lên tiếng hỏi.
Không có tiếng đáp lời.
Bên tai chỉ truyền tới tiếng xột xạt chà xát của y phục, giống như có người đang leo lên giường của y.
Dưới sự kinh ngạc của Kỉ Tình, một bàn tay to lớn liền vươn tới, đem y lật sang một bên, đổi thành nằm ngửa trên giường.
Chủ nhân của bàn tay, rõ ràng không thể nào là nữ nhân được!
"Ngươi muốn làm gì?" Giết y? Hay là muốn cướp của? Bắt y để uy hiếp gì đó?
Đầu óc loạn như ma, bên tai Kỉ Tình chỉ còn sót lại tiếng hít thở nặng nề của nam nhân đó.
Nghe thấy âm thanh của y, hắn liền giống như là khẽ run lên. Nhưng hành động kế tiếp của hắn liền đã gián tiếp nói cho Kỉ Tình biết hắn muốn gì.
Bàn tay hắn run rẩy nắm lấy dây rút của đai lưng y, từng chút một chậm rãi kéo ra.
Đai lưng vừa giải khai, vạt áo của y liền đã bị xõa tung ra đầy đất.
Lúc này, bàn tay to lớn đó lại chuyển tới bên trên, nắm lấy trâm cài đầu mà Cố Thừa Trạch tặng, dứt khoát rút ra.
Tóc đen tựa như một dải lụa trải trên giường đá, từng sợi tóc cọ qua sườn mặt của Kỉ Tình, khiến đường nét trên gương mặt y cũng càng thêm nhu hòa.
Tay của hắn dịu dàng đem những sợi tóc này vén sang một bên. Tựa như tín đồ, thành kín bưng lấy sườn mặt y. Bàn tay không ngừng run lên, cũng không biết là sợ hãi hay hưng phấn.
Là một nam nhân, Kỉ Tình lúc này hiển nhiên cũng đã nhìn thấu