Nhìn Độc Cô Vô Song ở ngay trước mắt, chỉ cần đưa tay liền sẽ chạm tới, nhưng Độc Cô Duy Ngã không hiểu vì sao lại cảm thấy hắn tựa hồ đã cách xa chính mình ngàn dặm.
Không quản Độc Cô Duy Ngã trầm mặc, Độc Cô Vô Song lại tiếp tục lắc đầu nói :"Ngươi cũng không cần lo nghĩ. Ta sẽ không ở lại Vọng Minh Cư nữa."
Một phần là vì đã thành công để Độc Cô Duy Ngã nếm trải cảm giác của mình năm xưa. Một phần, lại là vì...hắn không có cách nào đối diện với Kỉ Tình một cách bình thường như trước.
Hắn sợ hãi thấy y thống khổ, đau lòng.
Đồng thời cũng sợ một ngày y phát hiện được sự thật...
"Chuyện 14 năm trước, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ nhắc tới nữa." Đem Thính Xuân Vũ tra vào vỏ kiếm sau lưng, Độc Cô Vô Song liền xoay người, mặc cho mưa lớn rột rửa toàn thân :"Chức vị giáo chủ đó, ta không cần."
"Ma giới, phụ mẫu, mọi thứ, ta đều cho ngươi."
"Bắt đầu từ giờ khắc này, ngươi làm Độc Cô Duy Ngã của ngươi, ta làm Độc Cô Vô Song của ta." Không quay đầu lại, bước chân của hắn liền đạp vào trong mưa. Âm thanh lạnh lẽo như hàn tuyết mùa đông.
Ở bên trong ẩn chứa một tia thống khổ, xen lẫn một chút nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
"Chúng ta, ân đoạn nghĩa tuyệt."
Nhìn Độc Cô Vô Song chậm rãi khuất sau màn mưa, Độc Cô Duy Ngã cũng không rõ cảm xúc của mình lúc này là gì.
Hắn chỉ trầm mặc quỳ dưới mưa thật lâu. Sau đó lại xoay người, hướng về phía Tiêu Dao Đỉnh dập đầu ba cái. Chậm rãi đứng dậy, mang theo Trường Tương Tư rời đi.
Mộng hồn phi bất đáo,
Sở khiếm duy nhất tử.
Nhập ngã tương tư môn,
Tri ngã tương tư khổ.
-------Trường Tương Tư------
------------------------------
Lúc này, trong Vọng Minh Cư, Kỉ Tình đang âm trầm quay trở về phòng. Nhưng mỗi khi nhớ tới Độc Cô Duy Ngã, lòng ngực của y liền nghẹn một hơi uất khí, rốt cuộc cũng không nhịn được, đem chậu hoa ở trong phòng đập vỡ.
"Nghiệt đồ! Vô sỉ!"
Vừa bước vào, kém chút đã bị bình sứ ném vào mặt, Cố Thừa Trạch liền lập tức né tránh.
6 năm trời, đây là lần đầu tiên Cố Thừa Trạch bắt gặp Kỉ Tình giận dữ đến vậy. Ngay cả gương mặt băng sương đều không giữ vững được.
"Có chuyện gì sao?" Thấy người tới là Cố Thừa Trạch, tâm tình của Kỉ Tình cũng hơi hòa hoãn lại, nhưng giọng điệu vẫn rất không thân thiện.
Lúc này, bởi vì bị lửa giận chiếm cứ, nên Kỉ Tình cũng không có phát hiện bộ dạng của mình hiện tại có bao nhiêu bất chính.
Đừng nói là mái tóc chỉ tùy tiện vén ra sau đầu. Ngay cả y phục cũng đều xộc xệch không thôi. Thậm chí, Cố Thừa Trạch còn có thể lờ mờ nhìn thấy xương quai xanh hằn lên từng đầu dấu hôn đỏ hồng.
Bước chân hơi ngừng, ánh mắt khẽ lướt qua một tia hàn ý, Cố Thừa Trạch rất nhanh đã bình ổn lại tâm tình, đi tới trước mặt Kỉ Tình.
"Sư tôn, ngài là thật muốn đuổi đại sư huynh đi sao?"
Vừa nghe nhắc tới Độc Cô Duy Ngã, Kỉ Tình ngay lập tức liền trừng mắt nhìn hắn :"Làm sao? Ngươi muốn thay hắn cầu tình?"
"Đệ tử không dám." Không dám đối diện với