Xuân hạ thu đông, lại là hai năm trôi qua.
Cố Thừa Trạch đã trở thành một nam tử ôn nhuận như ngọc, tuấn mỹ vô song.
Mà Lục Dạ, cũng đã mười bảy tuổi, cao hơn trước kia rất nhiều. Chỉ còn thấp hơn Kỉ Tình gần nửa cái đầu.
Nhà có hài tử đã lớn, Kỉ Tình cũng gặp phải một chuyện đau đầu, đó chính là rất nhiều danh môn khuê tú đều muốn cùng y thông gia, kết làm đạo lữ với tam đồ đệ của y.
Đối với việc này, Kỉ Tình chỉ cảm thấy rất đau đầu. Nhưng may mắn, Ôn Chấn lại vô cùng 'tri kỉ' làm ra một quyển trục ghi lại 'sơ yếu lý lịch' của những nữ tử kia, để y dễ bề lựa chọn.
Lúc này, Kỉ Tình đang ngồi trong sương phòng nhìn xem quyển trục.
Tầm mắt của Kỉ Tình rất cao, có thể nói là vạch lá tìm sâu. Người này môi quá dày, người kia mũi quá cao,...Nhìn tới nhìn lui, đều chẳng phát hiện có ai xứng đôi với đồ nhi tốt của mình.
Rốt cuộc, nhìn tới mắt đều sắp nổ đom đóm. Lại nhìn đống quyển trục vẫn còn chất đống chưa lật tới kia, Kỉ Tình chỉ có thể lựa chọn buông tha.
Đồng thời, trong lòng lại thầm nghĩ, bất kể là hiện đại hay dị giới, hoa si vẫn là nhiều như vậy a.
'Cốc cốc cốc' Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Kỉ Tình. Không cần đoán cũng biết người bên ngoài là ai, y liền lên tiếng :"Vào đi."
Cửa phòng mở ra, Lục Dạ một thân thanh y liền tiến vào, trên tay còn bưng lấy một khay gỗ. Bên trên lại đặt một bộ trà cụ.
"Sư tôn vì chuyện của tam sư huynh mà lo lắng nhiều, để đệ tử pha trà cho ngài."
"Ân, ngươi có lòng rồi." Kỉ Tình gật đầu, ra hiệu Lục Dạ tiến đến.
Tiểu tử Lục Dạ này xác thực rất có hiếu tâm. Mỗi ngày đều đúng giờ đến pha trà cho y. Thậm chí còn xuống bếp học nấu ăn. Chỉ cần y không bế quan, thì mỗi ngày đều sẽ nấu canh hầm cho y ăn.
Đúng lúc này, cửa phòng lại lần nữa bị gõ vang. Vừa ngẩng đầu, Kỉ Tình liền đã đối diện với một thân ảnh đang đứng ở trước cửa phòng, mang theo ý cười ưu nhã nhìn y.
So với trước kia, đối phương lúc này lại càng thêm lóa mắt, xuất trần. Một thân lam y nhạt màu, lại càng thêm phong thần tuấn lãng.
Nhìn tiểu tử cao lớn, như một vị quý công tử trước mặt mình, Kỉ Tình cũng không khỏi cảm khái thời gian trôi thật mau.
Mới ngày nào đối phương vẫn còn là một tiểu nam hài cao tới hông y. Lúc này cũng đã sắp bàn chuyện hôn sự, cưới vợ sinh con được rồi.
"Đệ tử Cố Thừa Trạch, tham kiến sư tôn." Không mất lễ nghi hành lễ, Cố Thừa Trạch mới ngẩng đầu, mỉm cười không mất ôn hòa hỏi :"Đệ tử đang ở Tây Mạc, nghe sư tôn triệu kiến liền lập tức ngựa không ngừng vó quay về đây."
"Không biết sư tôn có gì phân phó?"
Đối với vị tam đồ đệ ôn hòa hữu lễ này của mình, Kỉ Tình có thể nói là càng nhìn càng thấy vừa lòng. Quả không hổ là đệ tử mà Kỉ Tình y dạy ra