Kỉ Tình cũng không chết. Chỉ là rơi vào trạng thái ngủ đông.
Mà giấc ngủ này, không dài không ngắn, vừa vặn chính là 4000 năm.
4000 năm nằm trên giường, dù thân thể không thể động đậy, không có tri giác, tựa như một cỗ thi thể. Nhưng đầu óc của Kỉ Tình vẫn luôn luôn trong trạng thái thanh tỉnh.
Không biết mệt mỏi, cũng chưa từng nghỉ ngơi. Đổi lại thành người bình thường cũng đã sớm điên mất.
Trong 4000 năm nhàm chán này, Kỉ Tình đang làm gì?
Y bắt đầu suy ngẫm lại cả cuộc đời của mình. Sau đó lại bắt đầu thử đi lý giải, tỉ mỉ phân tích từng nhân vật đã từng cùng chính mình gặp thoáng qua.
Nhưng cũng bởi vì vậy, tâm cảnh của y mới trở nên rộng mở hơn rất nhiều.
Thù hận phai nhạt, thậm chí vạn vật ở trong mắt y đều bắt đầu hóa thành hư vô, cũng không còn quan trọng như thế nữa.
"Kỉ Tình, Kỉ Tình, ngươi đường đường là Ma sư, ngồi bên vệ đường gặm bánh màn thầu không cảm thấy mất thân phận hay sao?"
Nghe thấy âm thanh trẻ con vang lên bên tai, Kỉ Tình vẫn bình chân như vại ăn màn thầu.
Lúc này, bị xem nhẹ đã quen, nên chủ nhân giọng nói cũng không quá mức tức tối, trái lại lại càng thêm nhốn nháo cả lên :"Ma sư đại nhân đúng là cao lãnh a, ngay cả lời của bỉ nhân đều không chịu trả lời."
"Còn dám gọi ta bằng hai chữ đó nữa, ta đem ngươi làm thành chim nướng." Đối với cái danh 'Ma sư' này, Kỉ Tình tỏ vẻ rất là không vui.
Vì vậy, y chỉ có thể ngừng lại việc gặm màn thầu, giơ tay lần mò chỗ tóc rũ xuống bên vai của mình, đem một thứ gì đó ném xuống đất.
"Ui chao..."
Theo một tiếng rít nhẹ vang lên, chỉ thấy, thứ vừa bị Kỉ Tình ném xuống lại là một quả cầu lông màu xanh lam, tròn vo như trứng gà, chỉ to bằng nắm tay của tiểu hài tử.
Mà giọng nói trẻ con kia, cũng là do quả cầu lông này phát ra.
"Kỉ Tình, ngươi đúng là đồ vô lương tâm a. Ta vì ai mới biến thành bộ dạng như bây giờ chứ? Ngươi không chỉ không biết thương yêu ta, mà còn nhẫn tâm đem ta coi thành quả cầu ném tới ném lui..."
Quả cầu lông...không, phải gọi là Thương Loan, lúc này đã trực tiếp từ trên đất nhảy dựng lên. Bắt đầu dùng thanh âm của tiểu hài tử lên án Kỉ Tình.
4000 năm trước, Thương Loan bế quan tu luyện cũng đã sắp tới đại thành. Mắt thấy không bao lâu liền đã có thể độ kiếp, thì lại bất ngờ bị động tĩnh ở chỗ của Kỉ Tình làm kinh động đến.
Đứng giữa việc độ kiếp hóa hình và an nguy của Kỉ Tình, nó rốt cục vẫn là không nhẫn tâm được, bất chấp hết thảy phá quan mà ra.
Vừa vặn cũng là lúc Kỉ Tình ngã quỵ trên đống tàn