Nhìn Lục Dạ sống dở chết dở cựa quậy trên đất, Kỉ Tình liền bất vi sở động quay lại chốn cũ. Cùng một lúc bắt lấy vài bình ngọc, cũng không quản là thứ gì liền đã trút hết vào trong miệng hắn.
Sống chết có số, là do thiên mệnh.
Nhưng làm Kỉ Tình sửng sốt chính là, khái niệm 'lấy độc trị độc' không đáng tin cậy, thời khắc này lại thật sự phát huy tác dụng!
Chỉ thấy, băng hỏa trên người Lục Dạ lúc này lại lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà rút đi.
Cảm giác này, khiến Lục Dạ tựa như được người vớt từ địa ngục lên thiên đàng. Thế nhưng, giải thoát chưa được một giây, sắc mặt hắn đã lần nữa biến đổi.
Thân thể tựa như bị kiến bò, bắt đầu dâng lên ngứa ngáy đến từ lục phủ ngũ tạng, da, thịt, và cả cốt tủy. Từ trên xuống dưới, không có một chỗ nào là không ngứa.
"A!" Lục Dạ muốn đưa tay gãi, nhưng bởi vì thân thể đã bị linh lực bao chặt, nên hắn chỉ có thể lăn lộn trên đất, ma sát lên trên đất đá, hòng giảm đi cảm giác ngứa ngáy khó chịu này.
Đứng ở xa xa, nhìn Lục Dạ như con sâu róm không ngừng nhích tới nhích lui, kêu thảm. Thương Loan cùng Hoa Tiểu Bạch chỉ có thể im lặng thay hắn thắp một nén nhang.
Không tự tìm đường chết sẽ không chết a...
Nhưng sự giãy giụa của Lục Dạ cũng không dừng lại quá lâu, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Chỉ là, nối tiếp đau khổ này, lại là đau khổ khác.
Dưới sự chú mục của ba người, Lục Dạ lại không chút báo trước bắt đầu cười phá lên, cười không ngừng nghỉ, cười đến lăn lộn trên đất.
"Ha ha ha, ha ha ha..."
Hắn cứ cười, cười mãi, đến mức nước mắt đều chảy ròng. Mặt trướng thành màu gan heo bởi vì không đủ dưỡng khí, phảng phất sắp nghẹt thở đến nơi.
Chỉ là, đúng lúc này, tiếng cười lại quỷ dị im bặt. Thân thể Lục Dạ cũng nằm ngây đơ trên đất, không còn động đậy gì nữa.
Kỉ Tình nhíu mi, vốn định cất bước đi qua, xem thử tình trạng của hắn. Nhưng y chỉ mới phóng ra được một bước, thì kẻ vốn đang nằm trên đất kia lại bất ngờ ngẩng đầu, lớn tiếng mắng một tràng dài.
"Kỉ Tình! Lão tử th*o cả nhà ngươi! Ngươi tốt nhất đừng để lão tử bắt được, nếu không lão tử sẽ th*o ngươi tới kêu cha gọi mẹ!"
( xin dùng chữ 'a' ghép vào dấu * dùm nha...)
Âm thanh của Lục Dạ vang vọng giữa không trung, hòa vào trong tiếng sóng biển dồn dập. Đem hai người Thương Loan dọa cho hồn phi phách tán, trên trán cũng bắt đầu thay hắn toát mồ hôi hột, len lén dùng dư quang nhìn về phía Kỉ Tình.
Bọn họ giống như đã nghe được lời không nên nghe rồi a...
Quả nhiên, nghe thấy những lời này của hắn, sắc mặt Kỉ Tình thoáng chốc liền tái xanh. Nắm tay siết chặt lại, trực tiếp đi tới, dùng chảo đập lên mặt của hắn một cái :"Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa!"
Bị vả đến răng môi sắp lẫn lộn cùng nhau, đầu đều ngoẹo sang một bên. Má phải của Lục Dạ ngay lập tức liền sưng đỏ lên, trong mắt đều là hoảng sợ.
Chỉ là, miệng lưỡi của hắn vào thời khắc này đã giống như không còn là của mình nữa. Bắt đầu đưa bản thân chạy băng băng trên con đường tìm đường chết không lối về.
"Lặp lại lần nữa thì đã sao? Ngươi đừng cho rằng lão tử sợ ngươi!"
"Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, lão tử đã thề với trời đất, về sau tất sẽ đem ngươi th*o tới không bước xuống giường được. Đôi chân này của ngươi, lão tử có thể chơi cả đời!"
Gân xanh trên trán bạo khởi, bàn tay của Kỉ