Ngày hôm nay, chính là ngày đại hội Thần Kiếm của Trích Nhật Kiếm Tông - một trong ngũ đại thần tông mở ra.
Tông chủ của Trích Nhật Kiếm Tông - Thanh Hoan Kiếm Thánh chính là một trong hai vị kiếm tu đứng đầu thiên hạ. Vừa là đối thủ, cũng vừa là bằng hữu thân thiết của Kiếm Ma Độc Cô Vô Song.
Trích Nhật Kiếm Tông nằm ở Nam Lĩnh vực, trên một ngọn lâm phong, tên gọi Táng Kiếm Nhai.
Nghe nói, nơi đây trước kia chính là mồ chôn của vô số kiếm tu trong thiên hạ. Mỗi một người ngã xuống, đều sẽ để lại cho Táng Kiếm Nhai một thanh danh kiếm. Đến hiện tại, trăm vạn năm trôi qua, cũng không người biết được, bên dưới Táng Kiếm Nhai rốt cuộc là chôn giấu bao nhiêu kiếm.
Chỉ biết, mỗi mười năm một lần, vào ngày tết trùng dương, mùng chín tháng chín, Táng Kiếm Nhai liền sẽ vang lên tiếng kiếm minh.
Kiếm tu trong thiên hạ chỉ cần đến đây, chỉ cần là người hữu duyên, thì sẽ được danh kiếm chủ động nhận chủ. Mà cũng bởi vì vậy, nên mới có sự xuất hiện của đại hội Thần Kiếm.
Lúc này, ở trong sương phòng, Giang Tử Khâm đang một mặt méo mó nhìn nam nhân ngồi xếp bằng đả tọa trên giường của mình.
Dung mạo vốn đã không tính là xuất chúng, lúc này lại càng nhăn nhó khó coi. Hắn phất phất cây quạt vải ghi mấy chữ : 'Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm' trong tay. Tay áo lục sắc cũng bay loạn trong không trung.
( Thanh thanh tử khâm, du du ngã tâm : áo chàng xanh xanh, làm lòng ta xao xuyến.)
"Độc Cô Vô Song! Bình thường cho người thỉnh ngươi, ngươi cũng không chịu tới. Hôm nay lại chạy tới chỗ này của ta làm gì?"
"Trích Nhật Kiếm Tông không chứa nổi tôn đại phật như ngươi đâu! Mau cút đi!" Giang Tử Khâm giận mắng, hai sợi tóc rũ xuống bên tai đều sắp vì giận dữ mà dựng đứng lên.
Chỉ là, nam tử ngồi trên giường kia vẫn nhắm mắt, bình chân như vại. Gương mặt anh tuấn không chút biểu lộ, lãnh ngạnh như sương. Cổ áo kéo cao, đem cằm cùng một nửa môi mỏng đều che phủ.
Nhìn thấy hắn phớt lờ chính mình, Giang Tử Khâm liền tức giận đến giơ chân, mắng mỏ :"Thái độ đó của ngươi là gì a!"
Mặc dù biểu hiện hung hãn, nhưng Giang Tử Khâm hiển nhiên chỉ là nói nói mà thôi. Cũng không phải thật muốn đuổi hắn đi.
Chửi thầm vài câu, Giang Tử Khâm liền xoắn tay áo ngồi xuống bàn trà, đem chiết phiến đặt sang một bên, vừa uống trà, ánh mắt lại không rảnh rỗi đánh giá gương mặt đó của Độc Cô Vô Song.
Càng nhìn, lại càng không khỏi tấm tắc, cũng may hắn đã cùng hắn ta làm bạn nhiều năm. Nếu không, chỉ nhìn sơ qua như vậy, hắn có khi đã cho rằng, Ma giáo giáo chủ đã ghé qua Kiếm Tông của mình rồi a.
Thực sự là quá giống!
Có điều, nói thì phải nói, quen biết 4000 năm, nhưng Giang Tử Khâm cũng chưa từng nghe Độc Cô Vô Song nhắc tới ca ca, các sư huynh đệ, hay là sư tôn Ma sư của mình một câu nửa chữ nào.
Thậm chí, bình thường khi nghe nhắc tới những người này, hắn đều sẽ nhíu mày, tỏ rõ không vui.
Chỉ là, hôm nay không giống bình thường, chuyện này quá mức trọng đại, nên Giang Tử Khâm vẫn không thể không nói với Độc Cô Vô Song :"Ta nghe môn đồ truyền tin tới, nói rằng hai vị sư đệ của ngươi đều đã bị một thanh