Ma Thần Hữu Yêu: Tuyệt Mị Thần Vương Phi

Tu La Thần Quân (3)


trước sau

Tịch Nhiêu khóe miệng giật giật, người hại nàng ở Thần giới bị nhiều người ghét bỏ như vậy nàng làm sao lại quên được, “Ta đương nhiên nhận ra ngài đại danh đỉnh đỉnh Tu ….” La Thần Quân

Nàng lời còn chưa dứt, liền bị Tương Yêu Tước lên tiếng cắt ngang: “Thế mà ở chỗ này lại cứu được ngươi, thật là trùng hợp aa.”

Hắn tạm thời không muốn để cho người khác biết thân phận của mình.

Vô Oán khóe miệng kéo kéo, âm thầm ai oán: Trùng hợp sao? Không phải chính quân thượng là người từ trung tâm Thánh Linh Đại Lục chạy đến phía đông tìm người hay sao? Khoảng cách xa như vậy thật sự là trùng hợp.

“Ngươi đã cứu chúng ta?” Một mặt Tịch Nhiêu ngồi dậy, một mặt thể hiện sự nghi ngờ, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng nghe Tu La Thần quân sẽ chủ động cứu người, hắn không giết người đã tốt rồi, cái này không khác mặt trời mọc hướng tây đi.

Tịch Nhiêu ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời ngoại trừ bị cây lớn che khuất một mảnh tối đen như mực, cái gì cũng không thấy được.

“Nhiêu tỷ tỷ, là đại thần đã cứu chúng ta, hắn rất lợi hại đấy!” Mục Lăng Ngư lộ ra bộ mặt sùng bái, không nghĩ tới Nhiêu tỷ tỷ và đại thần biết nhau, cái kia thật sự tốt quá rồi!

Mục Lăng Ngư mặc dù chịu sự đối xử lạnh nhạt của nhiều người, đã trải qua biến đổi lớn trong đời người, nhưng vẫn như cũ còn giữ được bản chất ngây thơ, người khác đối với nàng ấy tốt liền có thể làm cho nàng ấy sinh lòng hảo cảm.

Nghe xong lời này, Tịch Nhiêu liền biết Mục Lăng Ngư đã đem Tương Yêu Tước thành người tốt, không khỏi có chút câm nín.

Cái này sao có thể nhìn người chỉ nhìn vẻ bề ngoài đâu, xem ra sau này phải dạy cho nàng ấy một ít cách xem tướng rồi, chứ không người khác mang nàng ấy đi bán nàng ấy còn giúp người ta đếm tiền.

Dưới cái nhìn của nàng, hai chữ đại thần còn thiếu một chữ, đại sát thần còn tạm được, trong mắt nàng Tương Yêu Tước có nghĩa là bị người vây công, mang ý nghĩa phiền phức thì có.

“Cảm ơn ngươi, xem như ta thiếu ngươi một cái ân tình.” Nghe lời khẳng định chắc chắn của Mục Lăng Ngư, Tịch Nhiêu lễ phép nói lời cảm ơn, lại hỏi: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

“Há, vừa đúng lúc đi ngang qua.” Tương Yêu Tước nói dối mà mặt không đỏ tim không đập, bộ dáng hời hợt, làm cho Vô Oán từ chỗ bí mật con mắt xém rớt ra ngoài.

Trong Thánh Linh điện có người nào không biết quân thượng vài chục năm ngày nào cũng như ngày nào, cả ngày nhìn chằm chằm vào la bàn hồn không rời, bây giờ la bàn hồn phản ứng, lại không ngại vạn dặm xa xôi cực khổ tìm kiếm, tới lúc tìm thấy lại làm bộ ngẫu nhiên gặp, quân thượng làm sao chơi như thế này?

Bất quá Vô Oán cũng đoán được mấy phần nguyên nhân, đại khái là do quân thượng cố ý, nhưng cái này chắc ít người không biết đi, chắc muốn lạt mềm buộc chặt đây.

Nếu Tương Yêu Tước biết được ý nghĩ của Vô Oán, nhất định sẽ khịt mũi hừ lạnh xem thường.

Hắn ở đâu là lạt mềm buộc chặt, hắn ước gì có thể trực tiếp bổ nhào vào Tịch Nhiêu, chỉ là xung quanh có một đám người, hắn mới không muốn đem nguyên nhân chính nói cho người khác nghe.

“…” Tịch Nhiêu cũng không ngốc, liền biết Tương Yêu Tước không nói thật, vừa lúc từ Thần giới đi ngang qua phàm giới sao? Tương Yêu Tước không nói nàng sẽ không nhiều miệng đến hỏi.

“Đây là nơi nào?”

Hoàn cảnh xung quanh rất lạ lẫm, rõ ràng nàng ngất đi trước đó là ban ngày, bây giờ lại là đêm tối, không lẽ nàng hôn mê lâu như vậy?

“Đây là trung tâm Tiên Vụ sâm lâm.” Tương Yêu Tước đổi cánh tay khác khoác lên đùi, ánh mắt nhìn chằm chằm Tịch Nhiêu không hề rời đi.

“Trung tâm Tiên Vụ sâm lâm? Ngươi dẫn chúng ta tới đây?” Tịch Nhiêu không khỏi hoảng sợ hỏi.

“Ừm.” Tương Yêu Tước vẫn thái độ vân đạm phong khinh đáp lại nàng, làm cho Tịch Nhiêu thiếu chút nữa nghĩ là vị trí hiện tại nàng đang đứng không phải là khu vực hung hiểm nhất của Tiên Vụ sâm lâm, mà tiên cảnh nhân gian.

Mặc dù cảnh đêm ở đây cũng đẹp thật, nhưng… cũng không che dấu được nơi này tràn ngập sự nguy hiểm a!

Nghe đồn Tiên Vụ sâm lâm địa phương nguy hiểm nhất chính là trung tâm, nơi này linh thú mới sinh ra đã là khai mở linh trí, có thể cùng cấp bậc Linh đế của loài người.[nguồn Truyện 5s]

“Ngươi xác định đây là ngươi cứu người, chứ không phải đang hại người?’ Tịch Nhiêu khóe miệng rút rút, mười phần cảnh giác phòng bị, sợ một xíu không tập trung liền thành đồ ăn ngon trong bụng của linh thú cấp bậc cao.

“Nơi này rất an toàn.” Tương Yêu Tước không thèm để ý chút nào nói, ở với hắn tự nhiên là an toàn rồi, lại nói hoàn cảnh ở đây đặc biệt, không biết tại sao đem tất cả linh thú ngăn bên ngoài rồi.

Hắn lập tức xoay chuyển lời nói, hất cằm lên, chỉ chỉ hướng Tịch Diệu mang bộ mặt kinh ngạc hỏi: “Hắn là đệ đệ của ngươi?”

Tịch Nhiêu không biết giữa bọn họ phát sinh chuyện gì, gật gật nói: “Đúng, đây là đệ đệ

ruột của ta, hắn gọi là Tịch Diệu.”

“Trước kia làm sao chưa từng thấy ngươi có đệ đệ này?” Nguyên lai thật sự là đệ đệ ruột, không phải là đệ đệ tự ý nhận biết.

Tương Yêu Tước suy nghĩ một chút liền đã thông suốt, chắc hẳn là thân nhân của nàng sau khi nàng sống lại, tất cả những gì liên quan tới Tịch Nhiêu hắn đều biết, chỉ là hiện tại hắn vẫn như cũ giả vờ cái gì cũng không biết.

“…” Tịch Nhiêu không biết làm sao giải thích cùng Tương Yêu Tước sự việc nàng trùng sinh, nên im lặng không nói.

“Tỷ tỷ , ngươi cùng hắn rất quen?” Tịch Diệu một bộ dáng gặp quỷ, nhìn giống như tỷ tỷ cùng nam nhân này rất quen.

“Không tính là thân quen, chỉ là biết.” Nàng một chút cũng không muốn dính líu một chút quan hệ nào với Tương Yêu Tước.

“Há, đệ xem vừa rồi hắn ta tại lúc thời điểm tỷ tỷ hôn mê, ở trên thân thể tỷ sờ tới sờ lui, còn tưởng rằng tỷ tỷ cùng hắn rất quen thuộc đây.” Tịch Diệu biết rõ tỷ tỷ của mình, hắn nhìn ra tỷ tỷ đối với nam nhân này tránh còn không kịp, lập tức bất động âm sắc mà cáo trạng.

Hắn vừa dứt lời, quả nhiên thấy tỷ tỷ nhà mình nghiến răng nghiến lợi nói: “Tương Yêu Tước, ngươi cứu người liền cứu người, động tay động chân với ta làm gì?”

“Ta không có.” Khuôn mặt yêu nghiệt của Tương Yêu Tước đột nhiên trầm xuống, trừng Tịch Diệu một cái, đàng hoàng chững chạc phủ nhận.

Tịch Nhiêu không chút nghi ngờ lời nói của Tịch Diệu, nàng không nghĩ tới Tương Yêu Tước nhân lúc nàng hôn mê mà sàm sỡ nàng, vừa nghĩ tới khuôn mặt yêu nghiệt của Tương Yêu Tước đối với nàng giở trò, lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm xúc ngượng ngùng.

“Nhiêu tỷ tỷ, đại thần không có sờ tới sờ lui người, chỉ là ôm người một hồi.”Mục Lăng Ngư một bên vì Tương Yêu Tước mà biện hộ, không biết rằng nàng càng tô càng đen.

“Ta ôm ngươi là vì cứu ngươi, cái gì ta cũng không làm.” Tương Yêu Tước ý vị thâm trường nhìn Mục Lăng Ngư một cái, tiểu cô nương này rốt cục là đang giúp hắn hay là hại hắn đây.

Vô Oán ở trong bóng tối run lên, quân thượng nói dối ngày càng lưu loát rồi…

Mặt Tịch Nhiêu thoáng chốc liền đỏ lên, vừa thẹn lại vừa giận, ngược lại nở nụ cười xinh đẹp nói: “Vậy thì thật cảm ơn ngươi, ngươi đã có hảo tâm như vậy, không bằng cứu người thì cứu đến cùng, liền bảo hộ chúng ta đến lúc kết thúc khảo hạch như thế nào?”

Tương Yêu Tước nét mặt hơi cương cứng, mất tự nhiên nói: “được.”

Vô Oán nhìn thấy quân thượng nhà mình diễn kịch không chút sơ hở nào, yên lặng tỏ vẻ bội phục, nếu không phải biết quân thượng đối với vị trước mắt này coi trọng, hắn thấy bộ dạng bất đắc dĩ của quân thượng, sợ là suýt chút nữa hắn đã tin quân thượng là vội vàng cứu bọn họ rồi.

Tịch Diệu thích thú khi nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Tướng Yêu Tước, lòng dương dương đắc ý: Để cho ngươi hung dữ. Để cho ngươi chiếm tiện nghi của tỷ tỷ ta. Còn không phải là làm bảo tiêu cho chúng ta à.

Trên mặt Tịch Nhiêu phiếm hồng, mắt bạc sóng thủy lưu chuyển, thần sắc xấu hổ cực kỳ tươi mới linh động, rơi vào mắt Tương Yêu Tước hết sức mê người.

Nàng còn sống, thật tốt.

Thực sự hắn không như Vô Oán nghĩ, đối với việc bảo vệ bọn họ đối với hắn là một chuyện vui cực kỳ, đang nghĩ làm sao bên người để nàng ỷ lại, bây giờ vừa vặn lấy cớ quang minh chính đại bảo hộ nàng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện