"Xèo xèo....xì....." bản ủi trên mặt không ngừng phát ra âm thanh, nhưng thiếu nữ lại chẳng hề có chút phản ứng nào.Ngay chính Liên Hạo đang tra tấn nàng cũng khó nói nên lời, vậy mà nàng giống như sinh ra đã không có cảm giác, mặt không biểu tình, phảng phất giống như thống khổ mặt bị đốt thương, đối với nàng mà nói giống như gãi ngứa vậy."Khóc đi, vì sao không khóc?! Có phải bàn ủi không đủ nóng không?" Bên cạnh vang lên một thanh âm thanh thúy ngọt ngào, nhưng lời nói ra lại vô cùng độc ác.Là một tiểu cô nương trạc tuổi, thanh lệ yểu điệu, trong tay cũng cầm bàn ủi dùng linh hỏa thiêu đốt, khóe mắt mỹ lệ ánh lên vẻ khinh thường.Ở một bên, Liên Hạo bày ra vẻ mặt cưng chiều nhìn Thanh Nhi, đó là đứa con hắn yêu nhất.Dùng linh hỏa đốt bàn ủi khác so với dùng hỏa diễm bình thường, hỏa diễm bình thường dùng chút linh đan là khỏi.Nhưng linh hỏa thiêu đốt, thì đan dược quý hiếm cũng khó lành được."Ngươi... không xứng!" Cố nén toàn thân đau đớn, đôi mắt đen kịt sáng tỏ trừng mắt nhìn hai người phía trước, cắn răn nghiến lợi phun ra ba chữ."Im miệng!" Liên Thanh Nhi hung hăng tăng thêm lực đạo trên tay, nhìn Liên Nhiêu như đang nhìn người chết vậy."Xì xì.....!"Theo lời nàng nói ra, cảm giác thiêu đốt trên mặt càng thêm mãnh liệt, phát ra âm thanh chói tai, máu tươi từ mặt nàng chảy ra nhiều hơn, thuận theo khóe miệng rơi trên mặt đất."Nhiêu Nhi, đau thì khóc đi, không cần cậy mạnh!" Liên Hạo nhìn thấy nàng không có phản ứng, trầm giọng nói.Trên mặt không ngừng truyền đến cảm giác đau đến sôi trào, mồ hôi trên trán chậm rãi trượt xuống, nàng cắn chặt răng, cố gắng để mình không biểu lộ bất kỳ điều gì.Trước mặt nàng cái người nam nhân mặt người dạ thú này, là phụ hoàng của nàng, còn bên cạnh là Tam công chúa Liên Thanh Nhi cùng cha khác mẹ với nàng, cả hai đều không xứng để nàng rơi lệ."Tiếp theo, là phế linh căn, từ từ hưởng thụ nhé, muội muội yêu!" Nhìn khuôn mặt máu thịt be bét, khóe miệng Liên Thanh Nhi giơ lên nụ cười đắc ý.Liên Nhiêu không chỉ có thiên phú tu luyện kinh người, lại có dung nhan tuyệt thế vô song, là gương mặt để cho nàng ghen ghét ròng rã mười năm.Vốn dĩ bọn họ còn kiêng kị thực lực Linh Tướng của Nhiêu Nhi, nhưng hiện giờ đã không còn, cuối cùng cũng có thể loại bỏ nàng, không thể nói là bản thân không dễ chịu.Những thứ nàng từng điên cuồng ghen tị, bây giờ Liên Nhiêu đã không còn nữa!Thanh Nhi đem bàn ủi ném qua một bên, nhẹ phủi tay, nguyên bản chỉ có ba người họ thì đột nhiên trong đại điện tối đen nhiều thêm năm bạch y nhân, trên áo bào đều thống nhất thêu Ngọc Thố bạc.Ngay cả Nhiêu Nhi cũng nhận ra những bạch y nhân này, bọn họ là người Nguyệt Quang Thánh Điện.Năm tên bạch y nhân bắt đầu bày trận, máu trên trận pháp trong đại điện đen càng thêm chướng mắt, không đợi Nhiêu Nhi phản ứng, nàng liền cảm thấy đan điền như bị xé rách, giống như rễ cây đâm thật sâu vào bùn đất, bỗng nhiên bị người nhổ ra, phát ra tiếng "Xoạt".Linh căn từ huyết nhục của nàng từ từ bị kéo ra, mỗi khi kéo một chút, nàng lại đau đớn một lần, cảm giác đau mãnh liệt xé rách vùng bụng khiến nàng đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi hào với máu tươi, thấm đẫm quần áo, nhưng từ đầu tới cuối nàng không rên một tiếng.Thời gian dần trôi, linh căn trong thân thể nàng bị cưỡng ép lấy ra, nơi nó từng lấp đầy trong đan điền nàng giờ trống rỗng, máu tươi hơn người, làm nàng cảm thấy trống trải.Nhiêu Nhi hai mắt đen kịt sưng đỏ, nhìn chằm chằm trận pháp, từ trận pháp thình lình mọc lên một cái cây xinh đẹp cực điểm, linh căn năm màu rực rỡ, giờ đây đang bị hỏa diễm trận pháp thiêu đốt, quỷ dị mà mê hoặc.Đó là....Linh căn của nàng...Nhưng nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn linh căn của mình, từng chút một bị đốt cháy, ngay cả cặn cũng không còn.Năm tên bạch y xong việc,