Chạy, Tà Huyết đang chạy một cách điên cuồng, phía sau lưng hắn là vô số âm thanh vụn vỡ. Hắn có cảm giác mặt đất phía sau hắn đang bị nghiền nát, bầu trời đang tan rã, nhưng hắn không dám quay đầu lại nhìn, chỉ có thể dùng hết tốc lực chạy về phía trước.
Những cỗ máy đang ở ngay sau lưng Tà Huyết, mỗi một cột năng lượng chúng bắn ra đều phá hủy một mảng rừng lớn, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, Tà Huyết luôn thoát chết trong gang tấc.
"Không phải mình đã phá hủy tín hiệu sóng điện từ của chúng rồi sao? Tại sao chúng không hề hấn gì?" - Hắn tự hỏi, nhưng chẳng có câu trả lời.
"Mong là Lô La bình an." - Tà Huyết thầm chúc phúc cho nàng, tiếp tục cố gắng dẫn lũ máy móc đi càng xa càng tốt.
"Tà Huyết! Mau nằm xuống."
Đột nhiên Tà Huyết nghe thấy tiếng của Lora. Âm thanh phát ra từ hộp lưu trữ trên tay hắn.
"Là Lô La sao? Nàng an toàn rồi chứ?" - Tà Huyết vừa chạy vừa hỏi.
"Bộ giáp đã khởi động trở lại. Bây giờ anh mau nằm xuống." - Lora ra lệnh.
"Xin lỗi, ta không thể làm theo lời nàng được. Nàng bình an là ta vui rồi, mau trở về tàu đi."
"Anh mau nằm xuống!" - Lora gần như hét lên.
"Không thể, nếu ta dừng lại dù chỉ một giây, ta sẽ bị dẫm bẹp." - Tà Huyết giải thích, hắn dù không quay đầu lại, vẫn có thể cảm nhận được sự điên cuồng của lũ máy móc sau lưng.
"Hãy tin tôi, mau nằm xuống!" - Lora nói với giọng rất gấp gáp hốt hoảng.
"Hả? Được rồi...dù sao cũng chết..." - Tà Huyết nhảy về phía trước rồi nằm dài trên mặt đất.
Hắn dùng hai tay ôm chặt lấy đầu, với mức độ tiến hóa hiện tại của hắn, chỉ cần không phải đầu và tim bị phá hủy thì hắn vẫn sẽ sống xót.
Lora đang bay ở trên bầu trời, sau khi thấy Tà Huyết đã nằm xuống đất như lời nàng nói thì ánh mắt của nàng trở nên sắc bén.
"Khởi động Queen of Sky System, khởi động Wingblade Mode."
Bộ áo giáp của Lora xuất hiện vô số vết nứt, những mảnh kim loại trắng bạc vỡ vụn, chúng phát sáng và thay đổi hình dạng, sau đó dán chặt lấy cơ thể của Lora.
Lúc này bộ áo giáp của nàng trông không còn cục mịch như quả bí ngô nữa. Nó trở nên sắc cạnh, sáng bóng, hoa lệ. Trông nó thanh thoát trang nhã với cặp cánh làm từ những mảnh kim loại sáng bóng.
Toàn thân Lora được bao bọc bởi một lớp giáp mỏng, tinh tế và sắc xảo. Trên đôi tay nàng là một cặp kiếm ánh sáng dài hơn mười mét, những lưỡi kiếm mỏng như tờ giấy, chỉ như một vệt sáng yếu ớt.
Lora khẽ vung kiếm, thân hình mềm mại uyển chuyển của nàng biến mất trong không khí, hóa thành một vệt sáng cắt qua người những cỗ máy.
Tốc độ của nàng càng lúc càng nhanh, tạo thành một vũ điệu ánh sáng tuyệt đẹp trong không trung.
"Răng rắc... Ken két..." - Những âm thanh kim loại đổ vỡ vang lên phía sau lưng Tà Huyết.
Phải mất vài giây sau hắn mới quay đầu lại nhìn. Lũ máy móc đã biến thành một đống sắt vụn, một thứ vũ khí nào đó đã chém chúng thành vô số mảnh vỡ.
Cây cối xung quanh cũng bị cắt ngang gốc khoảng một mét, những khúc gỗ nằm lăn lóc ngổn ngang, cả một mảng rừng rộng lớn trở nên trơ trụi.
"Cái quái gì vậy?" - Tà Huyết ngơ ngác nhìn xung quanh, hắn không thể tưởng tượng nổi thứ gì đã gây ra cảnh tượng kinh hoàng này.
Cuối cùng ánh mắt hắn ngừng lại trên người Lora, mê say chiêm ngưỡng bộ áo giáp lộng lẫy và vẻ đẹp quyến rũ của nàng.
"Anh không sao chứ?" - Lora nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất, ân cần hỏi thăm Tà Huyết.
"Ta... Ta không sao..." - Tà Huyết lắp bắp trả lời.
"Không sao thì tốt..." - Lora thở phào một hơi, sắc mặt của nàng tái nhợt, khóe miệng nàng rỉ máu.
Bộ áo giáp lộng lẫy cũng tách rời khỏi cơ thể của nàng, rơi từng mảng xuống đất, chúng bắt đầu bốc khói, trông giống như bị quá tải.
"Lô La!" - Tà Huyết liền ôm lấy Lora, nhẹ nhàng đỡ lấy cơ thể mềm mại của nàng.
"Nàng bị thương rồi, để ta chữa trị cho nàng." - Tà Huyết lấy ra một lọ máu của hắn, định cho Lora uống. Nhưng lại bị nàng dùng tay gạt đi.
"Không phải tôi nói anh ở yên trên tàu sao? Không phải tôi nói anh rời đi rồi sao?"
"Tôi hoàn toàn có thể tự lo được, hành động ngu ngốc của anh chỉ khiến mọi thứ trở nên tệ hơn." - Lora trừng mắt nhìn Tà Huyết, mắng hắn xối xả. Nàng đẩy hắn ra, cố gắng tự mình đững vững.
"Ta..." - Tà Huyết không biết nói gì, hắn đã liều mạng để cứu Lora, kết quả là lại bị chửi một tràng.
"Ta cái gì! Anh thật ngu ngốc! Một tên thổ dân ngu ngốc! Anh chỉ làm rối tung tất cả mọi chuyện, giờ thì đi đi, chúng tôi không cần anh giúp nữa." - Lora cáu gắt nói.
"Ta chỉ muốn giúp nàng..." - Tà Huyết cố gắng giải thích.
"Anh thì giúp được gì cơ chứ? Dẫn theo một đám côn trùng tới mở tiệc sao?"
"Tôi nhắc lại lần cuối, chúng tôi không cần sự giúp đỡ của anh nữa, hãy rời khỏi đây, đừng bao giờ để tôi thấy mặt anh lần nữa." - Lora tiếp