"Tuyệt! Hôm nay là món cháo." - Nina vui vẻ nói.
Mặc dù có rất nhiều người nhưng không ai chen lấn xô đẩy, từng người xếp hàng và nhận phần thức ăn của mình.
Sau đó họ đi về phía những chiếc bàn dài, ngồi xuống húp sì sụp.
Tà Huyết cũng xếp hàng giống như họ.
Người phát cháo là một nữ robot, nàng có tới tám cánh tay, cùng lúc múc cháo cho hàng chục người.
"Cháo thịt, cháo cá, hay cháo trắng?" - Robot múc cháo hỏi.
"Ồ, phần ăn tốt như vậy sao? Vậy thì cháo cá đi." - Tà Huyết trả lời.
Robot liền múc chó hắn một bát cháo, kèm theo vài giọt nước màu vàng.
Thấy vậy Tà Huyết nhếch mép cười, hóa ra là cháo có mùi của cá, chứ không phải là có con cá bên trong.
Hắn bê bát cháo tới một chiếc bàn, chỉ sau vài lần húp, bát cháo đã sạch trơn.
"Vị cũng không tệ, nhưng đúng là không thể no được." - Tà Huyết đưa ra nhận định.
Sau khi ăn no những công dân cấp C D nói chuyện phiếm cùng nhau, Tà Huyết nghe ra rất nhiều quan điểm về khoa học, đạo đức, thiên văn, tôn giáo, những triết lý kỳ lạ mà chỉ những người học bác uyên thâm mới có.
"Mấy người có nhiều kiến thức như vậy mà vẫn không tìm được việc sao?" - Tà Huyết hỏi gã hồi nãy.
"Biết nhiều thì tác dụng chó gì, hiểu sâu biết rộng nhưng toàn những thứ sáo rỗng, mang tính hàm lâm học thuật, thì chỉ có chết đói."
"Muốn có việc làm thì phải quen biết rộng, phải biết bôi trơn, khố rách áo ôm như bọn ta thì đành sống nhờ trợ cấp mà thôi." - Một gã khác nói tiếp.
Đúng lúc này một đoàn người đi vào bên trong nhà ăn. Họ mặc những bộ quần áo quý giá lịch lãm. Nhìn qua liền biết là những công dân cấp A B.
"Hừ! Lũ đạo đức giả đó lại đến rồi, trông thật ngứa mắt."
"Họ đến làm gì vậy?" - Tà Huyết thắc mắc.
"Làm màu chứ làm gì nữa, một tuần một lần, bọn chúng sẽ đến đây để ăn thử thức ăn của Tầng Lớp Vô Dụng, sau đó phát một ít bánh trái, hỏi thăm người già cả."
"Như vậy không phải rất tốt sao?" - Tà Huyết cảm thấy khó hiểu.
"Tốt thì có tốt, nhưng cũng chẳng giúp ích gì."
Trái ngược với vẻ mặt của mấy gã bất mãn. Những người khác tỏ ra rất yêu mến đoàn người này, đặc biệt là hai người ăn mặc sang trọng nhất.
Người thứ nhất là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, cô ta có gương mặt hiền lành phúc hậu. Người còn lại là một gã đàn ông hơn năm mươi, ông ta có nét mặt niềm nở tươi cười.
Cả hai người sau khi ăn cháo thì lấy ra rất nhiều những phần thức ăn khác, đem phát cho những người già và trẻ em gần đó.
"Bà Mary, Đấng Polaris chúc phúc cho bà."
"Ngài Job, không có ngài chắc chúng tôi chết hết rồi."
Những âm thanh cảm ơn liên tục vang lên từ những người được nhận quà.
"Hừ! Lũ đạo đức giả, chúng mà thương xót người dân thật sự thì nen tăng khẩu phần ăn lên."
Tà Huyết không quan tâm đến việc này nữa.
Hắn nhìn sang Nina, cô bé đã nhận phần cháo của mình, nhưng vẫn không ăn nó.
"Sao em không ăn đi?" - Tà Huyết hỏi cô bé.
"Em phải để dành nó cho mẹ. Nếu anh ăn xong rồi thì chúng ta đi nào." - Nina thúc giục.
Ba người rời khỏi phòng ăn, đi qua vài khu nhà tập thể.
Nhà cửa ở đây là những căn phòng san sát nhau, mỗi căn chỉ rộng vài mét, vừa đủ cho một gia đình nhỏ sinh sống.
Bên trong mỗi căn nhà cũng chẳng có đồ đạc gì đáng giá.
"Tại sao người ta lại bỏ hoang đất, rồi sống chui rúc với nhau trong những căn phòng chật hẹp vậy?" - Tà Huyết lại hỏi, hắn đã đi qua phần lớn tòa thành, nơi này rất rộng, nhưng phần lớn đất đai lại bị bỏ hoang.
"Để tiết kiệm năng lượng, gom hết cư dân lại sẽ dễ dàng sưởi ấm cho họ hơn, Mặt Trời đã bị hủy diệt, nhiệt độ thấp kinh khủng, không thể sưởi ấm cả thành phố được." - Lilith giải thích.
Tà Huyết theo chân Nina đi đến một căn phòng nhỏ, trong phòng tối thui, ánh sáng le lói từ phía ngoài hắt vào.
"Mẹ! Con về rồi đây." - Nina chạy tới bên chiếc giường cũ nát, đỡ mẹ của cô bé dậy.
Đó là một người phụ nữ mới chỉ gần ba mươi, nhưng sắc mặt nàng xanh xao vàng vọt, không còn chút sinh khí nào.
"Con ăn đi... Mẹ không ăn đâu..." - Người phụ nữ từ chối khi Nina đưa bát cháo kề vào miệng nàng.
Khuôn mặt người phụ nữ dần biến thành xám trắng, hơi thở cũng yếu dần.
"Mẹ nhất định phải ăn, con không muốn mẹ chết." - Nina khóc nức nở, nếu mẹ nàng ra đi, nàng sẽ cô độc một mình.
Nhưng người mẹ không trả lời, đôi mắt của nàng nhắm nghiền.
"Mẹ! Mẹ mau tỉnh lại đi." - Nina hét lớn đầy hoảng sợ, mặt cô bé cắt không còn một giọt máu, hai tay liên tục lay lay mẹ mình.
"Em bình tĩnh đi, mẹ của em chưa chết đâu, cô ấy chỉ ngất vì quá mệt thôi." - Tà Huyết liền tiến tới gỡ tay Nina ra.
"Nàng giúp ta giữ cô bé một lúc." - Tà Huyết bế Nina đưa cho Lilith.
Hắn đi lại gần