"Mẹ!" - Roselia hét lớn, chạy về phía một người phụ nữ mặc áo choàng.
Trông cô ta chỉ hơn ba mươi tuổi, dáng người đầy đặn của phụ nữ trưởng thành.
"Rose, Vane!" - Người phụ nữ mừng rỡ khi thấy hai cô con gái bình an.
"Mẹ, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao những công dân hạng D đều giống như phát điên." - Roselia sợ hãi hỏi.
"Có mấy người muốn bắt tụi con nữa, Bà Mary đã xảy ra chuyện gì?" - Vanesa cũng lên tiếng.
"Chuyện này rất khủng khiếp, thế giới bên ngoài đã diệt vong hơn một trăm năm. Nhưng hội đồng tối cao đã luôn che giấu bí mật này, cấm tất cả người dân rời khỏi Băng Nguyên."
"Trong hơn một trăm năm qua dì Mary đã làm rất nhiều việc kinh khủng để duy trì Băng Nguyên ổn định. Sáng nay một người trong hội đồng phát điên, ông ta công bố sự thật với tất cả mọi người. Khiến những công dân hạng D cảm thấy họ đã luôn bị lừa dối, là nạn nhân của thảm họa. Vì vậy họ muốn đòi lại công bằng cho họ." - Mẹ của Roselia trả lời.
"Không thể nào! Hôm qua con còn đi chung với Tà Huyết, anh ấy nói anh ấy đến từ bên ngoài cơ mà." - Vanesa thốt lên, nàng quay đầu lại nhìn, nhưng Tà Huyết đã biến mất từ bao giờ.
"Con gái của mẹ, ngày tận thế sắp đến rồi, chúng ta chỉ còn có thể cầu mong sự thương xót của Đấng Polaris."
"Hãy cùng mẹ cầu xin Người." - Người mẹ ôm lấy hai cô con gái, không ngừng cầu nguyện cùng những người khác.
Tà Huyết đứng bên ngoài tòa Iron Frost, bốn phía tòa nhà đều bị vây kín bởi người dân. Họ cầm trên tay những tấm bảng kim loại, chữ viết bằng máu tươi.
"Đòi lại công bằng cho người dân!"
"Othelo phải do dân làm chủ."
"Giết chết Achiles Hector! Giết chết Mary Helen."
Vô số khẩu hiệu được đám đông hò hét vang dội quảng trường.
"Lô La không sao chứ Lây Lít?" - Tà Huyết lo lắng hỏi, hắn cảm thấy người dân giống như phát điên hết rồi.
"Tiểu thư không sao, cô ấy đang ở tầng cao nhất." - Lilith chỉ tay vào tòa Iron Frost.
"Vậy chúng ta mau lên đó, rồi đưa Lô La về Thế Giới Máu. Nơi này không cần cô ấy nữa rồi."
Tà Huyết lén lút dẫn theo Lilith tiến vào Iron Frost từ cổng sau.
Trong tòa nhà không một bóng người, chỉ có rất nhiều robot cảnh vệ đi qua đi lại, nhưng chúng giống như không nhìn thấy Tà Huyết, để mặc hắn tự do di chuyển.
Sau hơn mười lăm phút Lilith dẫn Tà Huyết đến trước một bức tường kim loại.
"Tiểu thư ở trong này." - Lilith chỉ tay vào bức tường.
"Mở thứ này như thế nào?" - Tà Huyết nhìn bức tường kim loại, hắn không thấy chỗ đặt tay hay nút nhấn nào cả.
"Đây là phòng bí mật của tiểu thư, chỉ có cô ấy mới có thể mở ra."
"Tiểu thư, là tôi Lilith đây." - Lilith khẽ gọi qua bức tường, nhưng một lúc sau vẫn không có tiếng trả lời.
"Lô La! Phía bên ngoài đang rất hỗn loạn, nàng không sao chứ?" - Tà Huyết gõ tay vào bức tường, lo lắng hỏi.
"Cô ấy thực sự ở bên trong sao?" - Tà Huyết sau một lúc không thấy động tĩnh gì thì lên tiếng hỏi.
"Có lẽ tiểu thư không muốn gặp chúng ta."
"Vậy đành phá cửa vào, nếu không đợi lũ người điên bên dưới tấn công sẽ rất phiền phức." - Tà Huyết nhíu mày, lấy ra Thương Tần từ không gian.
"Được rồi, hai người vào đi." - Giọng nói của Lora vang lên từ phía sau bức tường kim loại.
Bờ tường khẽ nứt ra một khe nhỏ, mở rộng ra thành một cánh cửa.
Bên trong căn phòng không quá rộng lớn, chỉ vừa đủ chỗ cho chiếc bàn làm việc và mấy kệ sách.
Lora đang ngồi trên bàn, nàng vẫn miệt mài làm việc giống như không bao giờ dừng lại.
"Lô La! Giờ này nàng còn có thể làm việc được sao? Ở phía bên ngoài người dân đang bao vây, họ sắp xông vào đây rồi đó."
"Chúng ta mau rời khỏi đây thôi, ta sẽ bảo vệ nàng bình an trở về Thế Giới Máu." - Tà Huyết lo lắng nói.
"Đi đâu được cơ chứ? Othelo mới là nhà của tôi."
"Xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này. Nhưng chuyến du lịch của anh vui chứ?" - Lora tươi cười hỏi.
"À, rất vui, trừ việc ta xuýt bị cảnh vệ treo cổ vì uống một ly nước, phải ăn thức ăn trợ cấp và ngủ ngoài lề đường. Những chuyện khác đều rất tốt." - Tà Huyết nhún