Nhà của Hoàng Hôn là một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, trông nó khá cũ, có lẽ đã xây dựng từ hàng chục năm trước.
Nàng đẩy cánh cửa gỗ bước vào nhà, tôi cũng đi theo nàng.
Ngay sát cánh cửa là một cái kệ treo một bộ áo giáp bằng sắt màu đen, một cái chùy và cung nỏ.
Hoàng Hôn cởi bộ áo giáp đang mặc, treo lên cái kệ. Khi tháo bộ giáp ra trông nàng xinh đẹp và duyên dáng hơn nhiều.
"Tại sao cô lại mặc hai bộ giáp cho nam vậy?"
Hai bộ áo giáp của nàng đều là của nam giới, chúng được rèn từ kim loại bình thường, với tôi thì chúng chỉ là những đống sắt vụn nặng nề.
Các chiến binh giàu có thì sẽ mua những bộ áo giáp năng lượng để mặc, vì chúng giúp họ bảo vệ cơ thể, còn áo giáp kim loại bình thường hầu như không chống lại móng vuốt và sừng của côn trùng được. Mặc vào chỉ tổ nặng người, các chiến binh nghèo sẽ theo hướng đấu sĩ, bỏ qua việc mặc áo giáp, lợi dụng tốc độ để tiêu diệt kẻ thù sẽ có ích hơn.
"Đây là của cha tôi." - Nàng chỉ tay vào bộ giáp đen và cái chùy.
"Còn đây là anh tôi." - Nàng chỉ vào bộ giáp màu bạc và thanh kiếm.
"Họ đi đâu rồi? Họ cũng ở trong nhà này hả?" - Nếu có hai người đàn ông khác nữa thì tôi sẽ đi chỗ khác.
"Họ chết hết rồi." - Hoàng Hôn nhàn nhạt nói, giọng nàng có vẻ buồn.
"Họ là những chiến binh mạnh nhất của làng, họ chết để bảo vệ ngôi làng này, tôi sẽ tiếp tục bảo vệ nó." - Hoàng Hôn vuốt ve bộ áo giáp.
"Một cô gái mạnh mẽ."
Hoàng Hôn bật cái đèn ma thuật ở góc phòng, rồi đi vào nhà tắm, giờ người nàng đầy mồ hôi.
Tôi ngồi xuống cái bàn vuông giữa phòng.
Lấy ra một lọ máu, trong Không Gian Di Động không có vi khuẩn hay không khí, nên những thứ này vẫn sử dụng được. Tôi uống nó để chữa trị vết thương.
"Có vẻ Hoàng Hôn rất nghèo."
Tôi nhìn xung quanh phòng, những thứ có giá trị nhất là hai bộ áo giáp, nhưng giá của chúng chỉ khoảng 10-20 đá 4.
Những vật dụng khác chỉ có bàn ghế, giường và tủ quần áo. Chúng đều làm bằng gỗ và đã cũ.
Một cái lồng đèn ma thuật ở góc phòng, một cái bếp củi ở phía đối diện, thậm chí nàng nghèo tới mức phải dùng bếp củi để tiết kiệm đá năng lượng.
Tôi chưa bao giờ thấy sinh vật Bậc 4 nào nghèo như vậy. Nàng có thể giết côn trùng Bậc 4 Cấp 1 để lấy kết tinh đem bán cơ mà.
Trong lúc tôi quan sát ngôi nhà thì Hoàng Hôn đã tắm xong, nàng mặc một bộ quần áo bằng vải gai, bộ quần áo rất rộng, không vừa với thân thể nàng.
"Chắc là quần áo cũ của bố hoặc anh trai nàng."
Hoàng Hôn ôm một cái rổ trên tay.
Trong rổ là những miếng thịt khô màu đen, và vài loại củ.
"Hãy xem đây như là nhà của ngài."
Nói xong nàng liền ôm rổ thực phẩm đi ra khỏi nhà.
"Nàng đem chúng ra chợ bán sao, nếu ở đây có chợ thì tốt quá."
Tôi liền đi theo Hoàng Hôn.
Nàng ôm cái rổ đi sang một ngôi nhà bên cạnh.
"Cốc cốc."
"Chị Hoàng Hôn đây."
Nàng nói to qua khe cửa.
Một lát sau có một cô bé ma nhân tóc đen mở cửa ra, phía sau cô bé là một cô bé khác nhưng nhỏ tuổi hơn.
"Của hai em này." - Hoàng Hôn lấy ra một miếng thịt khô và một củ quả màu vàng nhạt đưa cho hai cô bé.
"Cám ơn chị." - Họ cám ơn rồi đóng cửa lại.
Hoàng Hôn tiếp tục đi sang một nhà khác.
Lần này mở cửa là một bà lão tóc đã bạc trắng, bà ta có một đứa cháu trai khoảng 10 tuổi.
"Đây là của bà." - Hoàng Hôn lấy ra một miếng thịt và một củ gì đó màu đỏ đưa cho bà lão.
Bà lão run rẩy nhận lấy chúng.
"Mong các vị Quỷ Thần chúc phúc cho cô."
"Mong các vị Quỷ Thần chúc phúc cho bà."
Hoàng Hôn tiếp tục đi sang nhà khác, rồi nhà khác nữa, những người này đều là người già hoặc trẻ nhỏ. Đến khi cái rổ không còn thức ăn thì nàng mới quay về.
"Tại sao trong làng có nhiều người già và trẻ em vậy, người lớn đâu hết rồi?" - Tôi thắc mắc hỏi nàng.
"Họ trở thành môn đồ của Phù Thủy Đen, hoặc là bị giết và ăn thịt rồi. Bây giờ trong làng toàn người già và trẻ em thôi, người trưởng thành chỉ còn vài chục người." - Hoàng Hôn nghẹn ngào nói.
"Ngày nào cô cũng đem thức ăn cho những người này hả?"
"Đúng vậy, họ không tự kiếm ăn được, tôi phải giúp đỡ họ." - Nàng bình thản trả lời, việc giúp đỡ người khác là điều hiển nhiên đối với nàng.
"Có lẽ lý do nàng nghèo như vậy, là vì đã đem tất cả những gì có thể đi cho người khác." - Tôi suy nghĩ trong đầu.
Ở thế giới này mọi sinh vật đều ích kỷ, vì sự sống vì tiến hóa mà luôn giết chóc lẫn nhau. Muốn gặp một người luôn giúp đỡ người khác là vô cùng khó.
Nàng làm tôi nhớ đến ông thầy quá cố của tôi.
"Cô có thờ Thần Tối Thượng không?" - Tôi buột miệng hỏi nàng, thường thì chỉ những sinh vật thờ Thần Tối mới có sở thích giúp đỡ người khác.
"Thần Tối Thượng là gì? Quỷ Thần hả?" - Nàng trả lời, nàng không biết gì về vị thần này.
"À không có gì đâu, tôi tưởng cô thờ ông ta thôi."
Chúng tôi quay về nhà của nàng.
"Tôi đi ngủ đây, chúc ngài ngủ ngon." - Hoàng Hôn nói rồi đi về chiếc giường ở góc phòng, nàng thản nhiên nằm ngủ, không hề cố kị tôi.
"Hoàng Hôn không sợ mình làm gì nàng sao?"
Tôi yên lặng nhìn nàng ngủ.
"Mình cần lập chiếc lược để giết tên Phù Thủy Đen, để làm điều đó mình cần nhất thông tin về hắn hơn."
Tôi dần chìm vào những kế hoạch trong đầu.
Đã ba ngày trôi qua, tay tôi cũng đã mọc lại.
Hôm nay tôi sẽ đi thám thính trong hang ổ tên Phù Thủy Đen, nếu có thể thì tôi sẽ lén lút dùng Súng Phân Giải giết hắn luôn.
Tôi đi vào rừng, Hoàng Hôn nói hang ổ của chúng là một điện thờ màu đen nằm trên ngọn núi phía nam.
Tôi lén lút di chuyển trong rừng, khu rừng này khá yên ắng, thậm chí không có con côn trùng nào cả.
Tôi dễ dàng đi đến chân ngọn núi phía nam, dọc sườn núi là rất nhiều những túp lều nhỏ, phía