Tôi nhảy tới giáng một đấm thẳng vào mặt tên chiến binh, dù ở hình dạng ma nhân thì cú đấm của tôi vẫn rất mạnh.
Nó làm quai hàm tên ma nhân bị trật, gãy hai cái răng, miệng hắn ta đầy máu tươi, hắn ngã lăn trên đất.
"Có chuyện gì vậy Hoàng Hôn." - Tôi hỏi cô nàng hầu gái của mình, chí ít trên danh nghĩa thì nàng thuộc quyền sở hữu của tôi.
Nhưng nàng chỉ im lặng không nói.
"Trả tự do cho nàng, mày là đồ quái vật, một con quỷ như mày không xứng đáng với nàng." - Gã chiến binh vừa ôm hàm răng vừa nói, máu vẫn đang túa ra từ miệng hắn ta.
"Nàng hoàn toàn tự nguyện muốn làm người hầu cho ta đúng không? Nếu nàng không muốn thì ta sẽ rời khỏi đây."
Hoàng Hôn chần chừ một lúc.
"Em tự nguyện đi theo ngài."
Có lẽ nàng là một ma nhân tốt biết giữ lời, hoặc đơn giản là nàng không muốn vì mình mà tôi với tên chiến binh đánh nhau nên đã trả lời như vậy.
"Mày nghe rồi đấy, cút đi trước khi tao giết mày." - Tôi quát vào mặt tên chiến binh.
"Mày đang uy hiếp nàng, đồ quái vật!" - Tên chiến binh hét lên rồi rút kiếm lao về phía tôi.
"Thì ra mày chọn cái chết."
"Ác Quỷ Biến Hình!"
Tôi biến thành hình dạng ma quỷ của mình, dùng móng tay đánh bật thanh kiếm của hắn ta.
Tên chiến binh này chỉ là một Ma Nhân Bậc 4 Cấp 1, hắn ta không có áo giáp, vũ khí cũng chỉ là một thanh kiếm kim loại bình thường.
Quá yếu đuối so với một con quỷ như tôi.
Tôi dễ dàng xách cổ hắn ta như xách một con gà, giơ lên cao.
"Ặc ặc..." - Hắn ta bị tôi bóp cổ, mặt hắn tím bầm như gan heo. Nhưng vẫn cố giãy đạp để thoát ra.
"Xin ngài thưa chủ nhân, hãy tha cho anh ta đi, anh ta chỉ là bạn của tôi mà thôi." - Hoàng Hôn lúc này vô cùng sợ hãi, nàng muốn cứu tên chiến binh nhưng lại không dám tấn công tôi, nên nàng chỉ có thể quỳ xuống cầu xin.
Tôi dùng đôi mắt đỏ chót đang bốc khói của mình lườm nàng.
"Là tên này tấn công ta trước." - Dùng giọng nói ma quỷ vô cùng đáng sợ của mình.
"Giờ thì sao hả tên yếu đuối, mày chửi tao là quái vật hả, mày nói đúng rồi đấy, tao là loài ma quỷ chuyên đi hút máu và tàn sát các loài khác."
Giọng nói tức giận của tôi vô cùng đáng sợ, nó có thể khiến côn trùng ngừng kêu trẻ em ngừng khóc. Giống như tiếng rít của gió qua khe đá, như tiếng tử thần đòi mạng.
Lúc này thì tên chiến binh hoàn toàn sợ hãi, không còn chút xíu dũng khí nào. Cổ hắn bị tôi siết chặt muốn gãy nát.
Tôi ném hắn xuống đất, làm văng một đống đất đá.
"Cút đi trước khi tao thực sự giết mày, nếu tao thấy mày một lần nữa thì chắc chắn mày phải chết."
Tên chiến binh luống cuống bỏ chạy, do quá sợ hãi nên hắn vấp té liên tục bò lăn bò càng. Phải rất cố gắng hắn ta mới chạy thoát được.
"Rắn Nhỏ, ngươi ẩn thân đi theo giết tên này đi." - Tôi dùng tinh thần nói chuyện với Rắn Nhỏ đang đeo trên cổ.
Nó tiến vào trạng thái ngụy trang, dùng tốc độ nhanh như tia chớp đuổi theo tên chiến binh.
Tên này tôi xác định giết lâu rồi, nhưng không thể giết hắn trước mặt Hoàng Hôn được.
Tôi biến lại thành hình ma nhân của mình.
"Đừng lo, ta đã thả hắn đi, ta sẽ không giết hắn ta đâu."
Tôi dùng giọng nói nhẹ nhàng nói với Hoàng Hôn.
Đó là lời nói thật, vì tôi không giết hắn ta, Rắn Nhỏ mới là người làm điều đó.
Hoàng Hôn đi theo tôi vào nhà.
Tôi và nàng ngồi xuống cái bàn.
"Có lẽ mình nên xin lỗi nàng, dù không cố ý nhưng chắc chắn hành động hồi nãy của mình khiến nàng sợ hãi." - Tôi suy nghĩ trong đầu, cố gắng tìm cách mở lời trước.
Đôi mắt của Hoàng Hôn vẫn sưng đỏ.
"Xin lỗi, tôi không có ý hù dọa cô." - Tôi nhẹ giọng an ủi nàng.
"Ngài giết anh ta rồi đúng không?" - Hoàng Hôn chất vấn, không hiểu bằng cách nào nàng lại biết được việc này.
"Làm sao có thể cơ chứ, tôi đang ở ngay đây với cô, sao tôi giết hắn ta được." - Tôi chối bay chối biến.
"Ác Quỷ Biến Hình." - Hoàng Hôn thốt ra một câu tôi vô cùng quen thuộc.
Nàng nhanh chóng biến từ một thiếu nữ xinh đẹp thành một sinh vật cao 3m màu xám xanh.
Trên đầu của nàng là cặp sừng nhỏ, hai bên tai xuất hiện những sợi lua tua. Người nàng mờ ảo một làn khói, đặc biệt đôi mắt của nàng biến thành màu đen tuyền, trông như có hai luồng xoáy trong mắt nàng.
"Đọc Tâm Ma Tộc." - Tôi gọi ra tên chủng tộc của nàng.
"Hóa ra Hoàng Hôn cũng là ma quỷ như mình."
"Tôi ghét ngài, xin ngài hãy đi đi, ngài ở đây sẽ có thêm nhiều người khác phải chết." - Âm thanh của Hoàng Hôn vang lên trong đầu tôi.
Đọc Tâm Ma Tộc là một loài ma quỷ có khả năng đọc trộm suy nghĩ của những loài khác, họ giỏi sử dụng ma thuật tinh thần. Có lẽ những suy nghĩ của tôi đều đã bị nàng biết được.
"Vậy còn những lời nàng đã nói thì sao? Ta đã giết Phù Thủy Đen, theo giao ước thì nàng là nô lệ của ta."
"Nếu tôi chết thì ngài sẽ không ở lại đây nữa đúng không?" - Bỗng Hoàng Hôn hỏi với giọng quyết liệt.
Nhanh như chớp một con dao xuất hiện trong tay nàng, nàng tự đâm con dao vào cổ, dòng máu màu xám túa ra từ cổ nàng.
Hoàng Hôn gục xuống trong vũng máu.
"Hoàng Hôn, Hoàng Hôn!"
Tôi chạy tới ôm lấy nàng, rút con dao còn ghim trên cổ ra, tôi dùng nó cắt cổ tay mình.
Đổ máu của tôi vào miệng, vào vết thương trên cổ của nàng.
"Máu Linh Động!"
"Sao cô phải làm vậy chứ? Tôi chỉ muốn tán tỉnh cô thôi mà, nếu cô không muốn tôi ở lại đây nữa thì tôi sẽ rời đi."
"Xin ngài, tôi cảm nhận được sự tà ác đang đuổi theo ngài, bất cứ nơi nào ngài đi tới chỉ đem lại chết chóc và thống khổ, xin hãy rời khỏi đây." - Hoàng Hôn yếu ớt nói, dường như kỹ năng của nàng đã cho nàng thấy thứ gì đó từ tôi.
"Được rồi, tôi sẽ đi."
Tôi chờ đến khi vết thương của Hoàng Hôn liền lại, tôi đặt nàng lên giường.
"Mọi cô gái mình gặp đều rời xa mình sau vài lần gặp mặt. Đến bao giờ mình mới lấy vợ được đây."
Tôi để vài chục viên đá 4 và một lọ máu của tôi lên bàn.
"Tạm biệt Hoàng Hôn."
Rắn Nhỏ đã trở về, nó đã hoàn thành nhiệm vụ tôi giao.
"Đi thôi Rắn Nhỏ, ở đây không cần chúng ta nữa rồi."
Chí ít bây giờ tôi cũng bớt cô đơn vì đã có một người bạn đi cùng.
Tôi đi dọc theo con sông, dòng nước của nó vẫn êm đềm xanh biếc.
"Có lẽ cứ đi như vậy vài tháng thì mình sẽ quay lại được thành Sông Xanh."
"Thùng...thùng...thùng..." - Bỗng phía trước vang lên tiếng trống.
Sau một lúc thì một đoàn người gồm nhiều loài ma nhân khác nhau xuất hiện.
Họ mặc cùng một loại trang phục màu đen trắng.
"Là một giáo phái nào đó sao?"
Đoàn người khiêng hai chiếc cáng. Bên trên là xác của hai thiếu nữ xinh đẹp.
"Đẹp vậy mà chết sớm, tội nghiệp thật."
Tôi nhìn đoàn người đi qua rồi lén lút bám theo họ. Tôi muốn quan sát xem họ định làm gì với thi thể của hai cô gái.
Đoàn người đi lên một ngọn núi ở sâu trong rừng. Nơi này rất âm u, đất có màu xám đen, cây cối ảm đạm chết chóc.
Họ đi tới một cái tế đàn trong rừng, nó được xây bằng đá, có rất nhiều dây leo quấn quanh tế đàn.
Họ đặt thi thể hai thiếu nữ lên trung tâm tế đàn.
"Hừm, mình bắt đầu cảm thấy ghét chuyện này."
"U...u...u..." - Âm thanh nỉ non vang lên, quanh quẩn u ám.
Những cơn gió lạnh thổi lướt trong rừng.
"Gió không thổi trong rừng được, có gì rất kỳ lạ ở đây."
"Nữ thần Sương Đen, chủ nhân của khu rừng, chúng tôi xin hiến tế hai thiếu nữ này cho người."
Một tên cầm đầu hét to, giọng của hắn vang vang lên trong khu rừng.
Hắn liên tục hô lập đi lập lại câu nói đó.
"Hừ, là một buổi hiến tế, mình có nên giết sạch chúng luôn không nhỉ?"
Tôi cực kỳ ghét những kẻ hiến tế phụ nữ. Với tôi phụ nữ là để yêu thương chăm sóc, chứ không phải để giết rồi hiến tế cho lũ quái vật.
Khi tôi chuẩn bị ra tay giết đoàn người, thì từ trong khu rừng đi ra hai cái bóng màu xám xanh.
Hai Bóng Ma trông vô cùng xấu xí, người của chúng bốc cháy ngọn lửa màu xanh lá.
"Gào..."
Chúng nhe nanh múa vuốt, đe dọa đoàn người hiến tế.
Đoàn người lập tức bỏ chạy.
Hai cái bóng bay lượn xoay quanh hai thi thể, sau đó chúng lại gần, rồi nằm lên hai cái xác.
Tiếng gió rít gào