"Ư... Đau thật..."
Tôi cố gắng mở mắt, vết thương trên bụng tôi vẫn đau nhói.
"Anh có di nguyện nào không?" - Giọng của nàng pháp sư vang lên.
Cuối cùng tôi cũng mở được mắt, xung quanh tôi là la liệt xác chết của các sinh vật đầu bạch tuộc.
Chúng đều chết rất thảm, toàn thân bị xé nát, máu tươi, não, nội tạng ở khắp nơi trong phòng.
"Ma thuật của tôi chỉ duy trì sự sống cho anh được một giờ nữa thôi. Tôi đã cố hết sức."
"Nàng ta đang nói cái gì vậy nhỉ? Sao mình lại chết được cơ chứ." - Tôi không hiểu nàng ta nói gì.
"Cô đang nói cái gì vậy, tôi vẫn còn sống mà."
"Nội tạng của anh bị phá hủy hết rồi, anh vẫn còn sống là do ma thuật của tôi duy trì, nhưng không lâu nữa thì nó cũng sẽ mất tác dụng, lúc đó anh sẽ chết."
Tôi nhìn xuống bụng mình, bụng tôi lúc này trống rỗng, chỉ còn mỗi cột sống màu đỏ, còn máu thịt nội tạng đều đã bị thổi bay trong vụ nổ lúc nãy.
Tôi liền lấy ra tất cả những bình máu tôi có, khi tôi uống thì máu trôi xuống cổ họng, xuống ngực, rồi đổ ra ngoài vì bây giờ tôi không còn bao tử để lưu trữ chúng.
"Chà, chắc là mình sắp chết thật rồi."
"Suối Máu." - Tôi sử dụng kỹ năng của mình hóa thành một quả cầu máu, điều khiển quả cầu sinh ra lực hút, hấp thụ máu của những tên bạch tuộc trong phòng.
Quả cầu máu to dần lên, những nơi nó đi qua xác chết của lũ bạch tuộc teo tóp lại thành xác khô.
Sau khi hấp thụ hết máu trong phòng, quả cầu máu trở thành một khối máu hơn hai mét. Tôi điều khiển nó quay trở lại.
"Tôi không chết được đâu, nhưng cần một tuần để phục hồi, xin hãy bảo vệ tôi trong lúc này." - Tôi nói với nàng pháp sư, hy vọng nàng không bỏ rơi tôi.
Quả cầu máu khổng lồ bao phủ lấy tôi vào bên trong. Cảm giác giống như được trở thành đứa trẻ trong quả trứng.
Tôi dùng móng vuốt phá vỡ vách thịt màu đỏ chui ra ngoài, sau một tuần ở trong trạng thái tái sinh, vết thương và nội tạng của tôi đều đã được phục hồi, thậm chí tôi cảm thấy mình còn mạnh hơn lúc trước một ít.
Nữ pháp sư đang ngồi bên cạnh quả trứng máu, trong suốt thời gian này nàng luôn bảo vệ tôi.
"Cám ơn cô, giờ thì tôi ổn rồi."
"Không có gì, tôi sẽ tiếp tục thám hiểm di tích này, anh nên quay lại đi." - Nàng đề nghị tôi nên quay về.
"Không, tôi sẽ đi theo để bảo vệ cô."
Nàng nhìn tôi một lúc rồi nói.
"Được rồi, tôi biết anh đi theo vì kho báu, lần sau tôi không chắc anh có may mắn như lần này hay không đâu."
Nàng rời khỏi căn phòng, rẽ sang một hướng khác. Lần này nàng không đi theo cách đục tường nữa, mà liên tục rẽ trái rẽ phải ở những ngã rẽ, giống như nàng đột nhiên biết mọi ngóc ngách trong di tích này vậy.
"Làm sao cô biết chúng ta nên đi như thế nào vậy?" - Tôi hỏi nàng.
Nàng xoay lại nhìn tôi, đôi mắt đang phát sáng.
"Tôi hấp thụ ký ức bằng cách ăn não." - Giọng nàng vô cùng bình thản, nhưng nó lại khiến tôi ớn lạnh.
Tôi yên lặng đi theo nàng, không hỏi thêm điều gì nữa.
Lần này chúng tôi tới một căn phòng còn lớn hơn phòng hồi nãy, cánh cửa phòng cao tới hơn 200m.
"Cánh cửa này chúng ta không đục thủng hay phá hủy nổi đâu." - Tôi nhìn cánh cửa khổng lồ, có khi đằng sau cánh cửa này là lũ quái vật cao cả trăm mét.
Cô nàng pháp sư không nói gì cả, chỉ đi tới một góc của cánh cửa kim loại, nàng dùng móng tay vạch một vệt mỏng trên bức tường, dễ dàng gỡ ra một miếng kim loại mỏng, để lộ một bộ điều khiển bên trong.
Nàng tạo ra vài tia điện nhỏ đánh vào bộ điều khiển.
Dòng điện kích hoạt một cơ chế nào đó, những tiếng rầm rầm vang lên liên tục, cánh cửa khổng lồ nặng nề di chuyển, mở rộng ra để lộ những thứ bên trong.
Ngay khi nhìn thấy những thứ trong phòng, tôi lao tới ôm lấy nữ pháp sư rồi chạy trốn thật nhanh, tôi phải chuồn khỏi đây trước khi lũ quái vật kỳ dị trong đó tỉnh lại.
"Anh làm gì vậy? Mau thả tôi xuống." - Nàng pháp sư quát to, giọng nàng vô cùng tức giận.
"Bây giờ không phải lúc nói chuyện, tôi sẽ đưa cô rời khỏi đây."
"Cầu Sấm!" - Cô nàng ngưng tụ năng lượng, tạo ra một quả cầu sấm sét nho nhỏ, quả cầu nổ tung làm tôi bị đánh bay.
"Anh bị điên à!" - Nữ pháp sư vô cùng tức giận, những quả cầu năng lượng bắt đầu phình to trên tay nàng.
"Cô không thấy thứ trong phòng sao, có hàng ngàn con quái vật kim loại trong đó, con nào cũng to hàng chục hàng trăm mét, chúng ta phải rời khỏi đây ngay nếu không chắc chắn sẽ chết."
Tôi nhớ lại khung cảnh bên trong căn phòng, nó là một căn phòng rộng khủng khiếp khoét sâu vào lòng đất, rộng hàng chục km.
Có hàng ngàn con quái vật đứng san sát trong đó, con nào cũng vài chục mét, đặc biệt có một trăm con to tới hơn 100 200m. Nếu lũ quái vật đó thức giấc thì là cả một thảm họa diệt vong, có khi cả vương quốc sẽ bị chúng tiêu diệt.
Cô nàng phá lên cười, những quả cầu năng lượng trên tay nàng cũng tan biến.
"Anh thật ngốc nghếch, chúng chỉ là những bộ Cơ Giáp thôi, chúng ta đã giết hết lũ phi công rồi, bây giờ chúng chỉ là đống kim loại vô dụng." - Sau một lúc thì cô nàng giải thích.
"Cô chắc chứ?"
"Đi thôi, mấy chiếc Cơ Giáp đó giờ là kho báu của chúng ta."
Tôi và nữ pháp sư quay lại hầm chứa Cơ Giáp, những cổ máy đủ loại hình dáng khác nhau vẫn nằm ở đó, trông chúng vô cùng đáng sợ.
Nữ pháp sư leo lên một con Cơ Giáp, dùng Nanh Băng cắm vào ngực nó, dòng chất lỏng màu xanh đen phun ra từ ngực nó.
"Không phải máu, mình không cảm nhận được năng lượng sống từ nó."
Nàng tháo chiếc Cơ Giáp ra thành những mảnh vụn, vứt xuống đất. Toàn thân Cơ Giáp đều làm từ kim loại, một loại kim loại rất cứng, ngang ngửa với lớp giáp của côn trùng Bậc 4.
Sau nửa giờ làm việc, nữ pháp sư lôi ra một cái hộp vuông từ bên trong Cơ Giáp, tôi có thể cảm nhận được bức xạ năng lượng rất lớn từ nó.
Nàng nhẹ nhàng mở cái hộp ra, để lộ một khối năng lượng đang phát sáng bên trong.
"Đây là Lõi Năng lượng của Cơ Giáp, chúng ta không hấp thụ năng lượng từ nó được, nhưng có thể sử dụng để chế tạo vũ khí." - Nàng giải thích.
"Anh giúp tôi lấy chúng ra đi, chúng có thể đổi lấy đá năng lượng."
Tôi nhìn những bộ Cơ Giáp, hai mắt tôi phát sáng, những bộ Cơ Giáp trong mắt tôi biến thành hàng ngàn viên đá 4 5