Sáng sớm khi Huyết Nguyệt Tinh vẫn còn chưa mọc thì Tà Huyết đã dậy, hôm nay là ngày đi săn một mình đầu tiên của nó, nên nó chuẩn bị vô cùng kỹ càng.
Trước khi đi Hải Lam đưa cho nó một cái túi da khá lớn, bên trong chứa bốn chiếc lọ ma thuật, một con dao dài hai gang tay, mấy bình bột màu đen có mùi rất khó ngửi.
"Đây là thức ăn của em, nếu đói có thể lấy ra uống." - Hải Lam chỉ tay vào hai chiếc lọ màu đỏ, bên trong chứa canh máu.
"Còn đây là lọ rỗng, em có thể thu thập máu của côn trùng cho vào lọ. Chỉ cần đưa miệng bình sát vào vết cắt, sau đó truyền năng lượng vào bình, nó sẽ tự hút máu côn trùng vào bên trong."
"Còn đây là Cao Tránh Trùng, chỉ cần bôi lên người..." - Hải Lam chỉ tay vào chiếc lọ chứa bột đen.
"Bôi cái này thì côn trùng sẽ không ăn em đúng không chị?" - Tà Huyết vui vẻ hỏi.
"Không, chúng vẫn sẽ ăn em như thường, chỉ là khi ăn sẽ không được ngon miệng." - Hải Lam nheo mắt trêu chọc Tà Huyết.
"Vậy em không bôi đâu, thứ này hôi quá." - Tà Huyết khịt khịt mũi, lắc lắc đầu kháng nghị.
"Chị đùa thôi, thứ này có tác dụng giúp côn trùng không ngửi thấy em được. Nhiều loài côn trùng có khứu giác rất nhạy, tránh khỏi cái mũi của chúng còn quan trọng hơn tránh khỏi tầm mắt." - Hải Lam nhẹ nhàng giải thích.
Tà Huyết liền ngoan ngoãn để cho nàng bôi thứ bột đen xì khó ngửi lên người nó, dù còn nhỏ nhưng Tà Huyết đã hiểu đi săn không phải chuyện đùa, sơ xảy một chút sẽ phải trả giá bằng mạng sống, nên những gì Hải Lam dạy nó đều nhớ kỹ trong lònga.
"Được rồi, giờ thì đi đi, ngày đầu tiên em chỉ cần săn con gì đủ ăn là được, không nên liều mạng quá sức." - Hải Lam hôn lên trán Tà Huyết, dặn dò nó thật kỹ, rồi xua tay chào tạm biệt.
Khi Tà Huyết đi được vài trăm mét thì nàng lấy ra một bộ áo choàng màu trắng bạc, mỏng như cánh ve phủ lên người. Toàn thân nàng phát ra ánh sáng lam nhạt, sau đó mờ dần rồi hoàn toàn biến mất. Hải Lam đã tiến vào trạng thái tàng hình, lén lút đi sau bảo vệ cho đứa em trai của mình.
Tà Huyết vừa đi vừa huýt sáo và hát một bài vớ vẩn.
"Cái cây xanh xanh, thì lá cũng xanh, chim đậu trên..."
Có lẽ vì đang có tâm trạng tốt, hoặc là do thân thể Tà Huyết sau khi được Hải Lam cải tạo đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, nên quãng đường đi vào rừng không còn khiến nó thở hồng hộc hay mệt lả nữa, chỉ khiến nó đổ một ít mồ hôi mà thôi.
Tà Huyết lấy ra lọ máu, uống vài ngụm để bổ sung năng lượng, sau đó leo lên một cái cây cao, bắt đầu tìm kiếm con mồi thích hợp.
Sau một lúc loay hoay trên ngọn cây cao, nó cũng xác định được con mồi thích hợp. Là một con bọ cánh cứng giống như bọ rùa, dài khoảng hai mét, toàn thân hỏa hồng, trên lưng có những hoa văn giống như ngọn lửa rực rỡ.
Con vật đang nỗ lực đào bới một cái hố, moi lên mấy cục đá có màu đỏ. Sau đó dùng hai chân trước tóm lấy những viên đá, ném vào mồm nhai rạo rạo. Âm thanh do nó phát ra khi ăn kẽo kẹt, đinh tai nhức óc vô cùng.
"Con Bọ Rùa Lửa này có lớp giáp trên lưng rất cứng, nhưng dưới bụng và dưới bốn cái cánh thì mềm và dễ bị tổn thương." - Tà Huyết thì thào, nhớ lại những gì nó đã học.
"Trong sách nói chỉ cần lật ngửa nó lên, sau đó đâm vào bụng nó là có thể kết liễu nó dễ dàng."
Tà Huyết quan sát con mồi, vô số chiến thuật lướt qua đầu nó, cố gắng tìm ra một kỹ thuật thích hợp để giết chết Bọ Rùa Lửa.
Tà Huyết leo xuống mặt đất, lén lút trườn bò, ẩn nấp dưới những bụi rậm, từ từ mò lại gần Bọ Rùa Lửa.
Nó đang chờ con bọ ăn xong rồi nghỉ ngơi, lúc đó nó mới ra tay.
"Rộp rộp rạo rạo." - Bọ Rùa Lửa vừa ăn vừa khịt khịt mũi, bộ dạng vui vẻ hưng phấn, hoàn toàn không biết có kẻ đang theo dõi nó.
"Rít rít rít!" - Âm thanh rít gào của côn trùng vang lên, từ một hướng khác trong rừng có động tĩnh dị thường. Những hàng cây lay động nghiêng ngã.
Một con cuốn chiếu dài bảy tám mét chậm rãi xuất hiện. Toàn thân con vật có màu xanh đen, lớp vỏ bóng lưỡng giống như ngọc thạch.
"Phì phì! (Mlem mlem,thức ăn!)" - Con quái vật giương hai con mắt màu đen nhìn Bọ Rùa Lửa, miệng phì phì phun chất độc, dòng nước dãi màu đen của nó chảy dòng dòng rơi xuống, ăn mòn cả đất đá dưới chân.
Nó đã xác định con bọ rùa trước mắt là bữa ăn lót dạ cho ngày hôm nay.
"Phì phì khịt! (Cút! Hoặc chết!)" - Bọ Rùa mặc dù có thân hình nhỏ hơn đối thủ rất nhiều, nhưng nó không hề tỏ ra yếu thế, miệng nó phun ra những cột lửa nhỏ, khịt mũi đe dọa.
Tất nhiên Ngọc Độc Cuốn Chiếu không dễ dàng gì bị hù dọa như vậy, nó chỉ quan sát con mồi, sau đó chậm chạp bò lại gần con Bọ Rùa.
"Phì! (Chết!)" - Bọ Rùa Lửa đột ngột vỗ cánh mãnh liệt, mở to khoang miệng. Từ trong bụng nó sáng rực ánh sáng vàng cam, giống như có phản ứng hóa học cực mạnh đang xảy ra trong cơ thể của nó.
Một cột lửa hơn ba mét phun ra từ miệng Bọ Rùa, phóng thẳng vào mặt Cuốn Chiếu.
"Phừng! Phừng!" - Ngọn lửa do Bọ Rùa phóng ra là loại độc hỏa do phản ứng hóa học tạo thành, không những nhiệt độ cực cao, hơn năm trăm độ, mà còn có tính ăn mòn vô cùng mãnh liệt.
Cây cối đất đá xung quanh con Cuốn Chiếu đều bị thiêu cháy thành một thứ chất bột xám đen, khói bụi mù mịt.
"Đáng sợ quá, hên mà mình chưa tấn công nó." - Tà Huyết sợ hãi than thầm trong miệng. Nếu vừa nãy nó bộp chộp tấn công con Bọ Rùa, thì rất có thể bây giờ đã bị