Sau nửa tiếng điên cuồng chạy trốn, tôi cũng tới được biển dung nham trong thế giới ngầm này.
Trong thế giới dưới lòng đất này có ba loại sinh vật sinh sống, Thánh Trùng tộc, Hỏa Tộc, Thạch Tộc. Ba tộc này thường xuyên chiến đấu với nhau, tạo thành thế kiềng ba chân.
Bình thường chúng có lãnh địa riêng, nếu có sinh vật thuộc tộc khác bước vào lãnh địa của chúng thì chúng sẽ xem đó là hành động gây chiến.
Rất nhiều Dung Nham Quái đang thỏa thích vui đùa trong biển lửa, những con nhỏ nhất chỉ hơn mười mét, lớn nhất chỉ trăm mét, nhưng sức mạnh đều là Hạch Tâm Kỳ.
Dung Nham Quái Vương có hình dạng giống như một cô gái, nó đang ngồi trên một chiếc bảo tọa rực cháy, ngắm nhìn thần dân của nó vui đùa.
Khi đến biển lửa thì tôi kích hoạt khả năng phòng ngự của Huyết Sắc giáp, tạo ra một vòng bảo hộ màu đỏ, rồi nhảy vào biển lửa.
Nhiệt độ dung nham rất cao, nhưng không đủ sức xuyên phá vòng phòng hộ, nên tôi chỉ bị áp bức nhiệt khiến cơ thể đỏ rực, chứ chưa đến mức bị thiêu chết.
"Mình có thể trụ được một giờ, mong là Túc Nhãn sẽ bỏ đi." - Tôi rơi vào trạng thái ẩn thân, che giấu năng lượng trên người mình.
"Gào..." - Túc Nhãn gầm thét khi đuổi đến biển dung nham.
Những Dung Nham Quái sợ hãi khi thấy con quái vật khổng lồ.
"Phì...tí...tách...(Ở đây không chào đón ngươi.)" - Liệt Diễm toàn thân bốc cháy phừng phừng, ngọn lửa trên người cô ta thay đổi màu sắc, lúc đỏ lúc cam đe dọa.
"Rít...(Ta đang truy đuổi kẻ thù, hắn trốn tới đây.)" - Túc Nhãn rít gào, đe dọa.
"Phừng...phừng...(Ngươi muốn chết rồi đúng không? Ở đây không có kẻ ngươi cần tìm.)" - Ngọn lửa trên người Liệt Diễm bừng lên vô cùng mạnh mẽ, hàm ý đe dọa mười phần.
"Gào...(cô để ta giết chết kẻ thù, xong việc ta sẽ rời đi.)" - Túc Nhãn gầm lên đe dọa.
"Phừng...(Cút hoặc chết!!)" - Một quả cầu lửa khổng lồ xuất hiện trên đầu Liệt Diễm.
Thấy Túc Nhãn chần chừ thì Liệt Diễm phóng luôn quả cầu lửa về phía hắn ta.
"Ầm..." - Quả cầu lửa nổ tung, gây ra một vụ nổ nhiệt mạnh mẽ, nung đỏ luôn cả lớp áo giáp của con rết khổng lồ.
Con rết gầm thét rồi quay đầu bỏ đi, không tiếp tục truy sát Tà Huyết nữa.
Sau đúng một tiếng, khi mà lớp vòng phòng hộ do Huyết Sắc giáp tạo ra không còn đủ sức chống lại dung nham nữa thì tôi mới lên bờ.
Khi vừa chui lên thì trước mặt tôi là một sinh vật toàn thân rực lửa, giống như ngọn đuốc đang thiêu cháy phừng phừng.
"Phừng...(Cầu Lửa Diệt Vong!)" - Con quái vật bốc cháy dữ dội, ngưng tụ một quả cầu lửa ném thẳng về phía tôi.
"Tao còn chưa làm gì cơ mà!" - Tôi lầm bầm chửi rủa, cố gắng né tránh quả cầu.
Quả cầu lửa nổ tung khiến sóng nhiệt tát vào mặt tôi đau rát, cháy xém một mảng lớn da thịt, bộ giáp cũng bị nung đỏ.
Tôi cố gắng chạy hết sức có thể, thoát khỏi lãnh địa của lũ Dung Nham Quái.
"Tí tách...tí tách...(có cần đuổi theo không nữ vương?)" - Một Dung Nham Quái bốc cháy, ngọn lửa trên người nó dao động liên tục.
"Phừng...tí tách...(không cần quan tâm lũ sâu kiến, chú ý động tĩnh lũ rết.)" - Ngọn lửa trên người Liệt Diễm dao động, nhấp nhô liên tục.
"Lách tách...(đã rõ!)" - Dung Nham Quái gật đầu, ngọn lửa trên người nó nhạt dần, nó đi về phía vài tên Dung Nham Quái khác.
"Phừng...phừng...(tất cả theo ta, đi canh cổng, không cho phép lũ côn trùng xâm phạm lãnh địa.)" - Ngọn lửa trên người nó bốc cháy dữ dội, ra lệnh cho mấy con Dung Nham Quái khác đi theo.
Cố hết sức tôi mới lết về được hang đá, ngồi xuống vách hang, thả ba cô gái ra ngoài.
Vừa chui ra khỏi không gian thì Long Nữ biến thành hình dạng thiếu nữ, lo lắng hỏi.
"Ngươi bị sao vậy? Sao lại cháy đen thế này?"
Thi Thi cũng tự leo ra khỏi quan tài, lo lắng ôm lấy cánh tay cháy đen của tôi.
"Anh xâm nhập vào lãnh địa Hỏa Tộc sao?" - Hỏa Túc cũng lo lắng hỏi.
Tôi không trả lời các nàng mà lấy ra vài lọ máu, uống vào để chữa thương.
Sau một giờ thì những vết bỏng, những mảng da thịt bị nướng khét lẹt rơi xuống đất, lớp da thịt mới được sinh ra.
"Xém tí nữa là thành Quỷ Máu chiên xù rồi." - Tôi lầm bầm trong đầu.
"Mấy con Dung Nham Quái mạnh thật, không bị đánh trúng mà chỉ bị áp bức nhiệt, cũng đủ để cháy da cháy thịt, nếu bị đánh trực diện có lẽ là bị chúng đốt thành tro."
Tôi bắt đầu kể lại quá trình chạy trốn khỏi sự truy sát của con rết khổng lồ cho ba cô gái nghe.
"Sao ngươi không thả ta ra, ta phun độc hỏa đốt chết nó." - Long Nữ vô cùng tức giận khi biết tôi bị con rết đuổi đánh.
"Tốt tốt, mai ta sẽ thả nàng ra đánh nó."
"Nhưng bây giờ kế hoạch đánh du kích của chúng ta không thể thực hiện được nữa, chắc chắn lũ rết đã canh phòng cẩn thận, và sẽ không đuổi theo để bị mắc mưu như hai lần trước."
"Các nàng có ý kiến gì về chiến thuật không?"
Tôi hỏi ba cô gái.
Thi Thi chỉ mỉm cười ngọt ngào nhìn tôi.
"Chúng ta trực tiếp giết tới hang của chúng." - Long Nữ đưa ra một ý kiến rất đơn giản.
"Đúng vậy, chúng ta trực tiếp giết tới hang rết, không cần chiến thuật gì cả." - Hỏa Túc dường như rất thích ý tưởng này.
"Mình tự nghĩ cách vậy." - Tôi lắc đầu nhìn Long Nữ và Hỏa Túc, họ hoàn toàn không có khái niệm chiến thuật. Có lẽ do trước giờ họ đánh nhau trực tiếp, xé xác con mồi quen rồi.
"Có lẽ mình sẽ lợi dụng lũ Dung Nham Quái một lần nữa, chúng và lũ rết có vẻ rất ghét nhau."
Tôi âm thầm suy tính một kế hoạch mạo hiểm trong đầu.
Sáng hôm sau mọi người đều đã khôi phục đầy đủ, chúng tôi tiếp tục tấn