Một lúc sau khi đã đợi Tà Huyết hoàn toàn ngủ say, Hải Lam nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra khỏi người nàng, để hắn nằm xuống giường, còn nàng thì ngồi dậy, mặc lại bộ váy xanh lam bị Tà Huyết vứt vương vãi.
"Cô đến từ khi nào vậy?" - Âm thanh lạnh lẽo vang lên từ miệng Hải Lam, ánh mắt nàng trở nên lạnh lùng như cũ, nhìn về phía phòng khách.
Trên chiếc bàn đá giữa phòng, một cô gái mặc váy lụa quý tộc đang ngồi. Huyết Băng vẫn xinh đẹp như cũ, nhưng gương mặt đã hơi thay đổi so với lần trước, nhưng mái tóc dài bồng bềnh và đôi mắt như hồng ngọc của nàng vẫn được bảo lưu lại.
Phía sau lưng nàng là hai nữ người hầu, cũng mặc váy màu đỏ. Nhưng điểm lạ là ánh mắt hai cô gái này vô hồn, giống như những con búp bê hơn là người.
Huyết Băng cầm trên tay một ly rượu máu, đôi môi đỏ mọng nhấp nháp chất lỏng trong ly một cách chậm rãi, hồi lâu sau mới trả lời.
"Tôi đến lâu rồi..." - Huyết Băng nở nụ cười quỷ dị, nụ cười khiến nàng càng trở nên xinh đẹp, nhưng ẩn ẩn trong nụ cười đó lại là khí chất quỷ mị, khiến người đối diện hơi hơi sợ hãi.
"Vậy cô đến đây để làm gì? Muốn trừng phạt tôi vì chuyện vừa rồi sao?" - Hải Lam e dè hỏi, nàng chỉ là một hóa thân của Huyết Băng, việc nàng tự ý chấp nhận lời cầu hôn của Tà Huyết, rồi còn cùng hắn ân ái có lẽ đã khiến Huyết Băng tức giận.
Huyết Băng vẫn nở nụ cười, khẽ lắc lắc đầu.
"Bản thể! Việc này tất cả đều là lỗi của tôi, Tà Huyết không biết gì về thân phận của chúng ta. Nếu cô muốn trách tội thì phạt tôi là được, đừng làm hại chàng." - Huyết Băng không trả lời càng làm cho Hải Lam chột dạ, nàng hiểu rất rõ tính cách của Huyết Băng, làm việc vô cùng độc ác quyết đoán. Nàng sợ Huyết Băng sẽ vì tức giận mà giết chết Tà Huyết.
"Cô đứng lên đi, không cần tỏ ra nghiêm trọng như vậy đâu. Ta với cô là một, ta trách phạt cô có khác gì đang tự đánh ngón tay của mình." - Huyết Băng nở nụ cười trả lời.
Nghe Huyết Băng nói càng khiến Hải Lam lo lắng hơn.
"Vậy cô muốn gì? Cô không được làm hại Tà Huyết, nếu không tôi sẽ liều mạng với cô." - Hải Lam lớn tiếng đe dọa, thân thể nàng phát ra lam quang, chỉ một giây sau một bộ áo giáp và thanh kiếm băng đã xuất hiện.
"Ha ha ha, cô đừng làm ta cười chứ, cô chỉ là một hóa thân, ta muốn xóa bỏ cô lúc nào chẳng được." - Huyết Băng vẫn nở nụ cười ma quái, cánh tay thon dài khẽ phẫy, bộ áo giáp và thanh kiếm của Hải Lam liền vỡ ra thành vô số mảnh băng lam, rơi lả tả trên mặt đất.
"Vậy cô muốn gì? Cô trừng phạt tôi như thế nào cũng được, nhưng hãy tha cho chàng." - Hải Lam gương mặt trắng bệt, đứng trước bản thể quả thực nàng vô cùng nhỏ yếu, hoàn toàn không có sức chống cự, chỉ có thể ra sức van xin.
"Yên tâm đi, hắn là em trai của cô, cũng là em trai của ta. Dù không tận tay chăm sóc cho hắn, nhưng tất cả những gì cô làm cho hắn hay tình cảm hắn dành cho cô thì ta đều cảm nhận được."
"Thậm chí cảm giác hạnh phúc vừa nãy của cô ta cũng cảm nhận được. Đã từ rất lâu rồi ta không cảm nhận được cảm giác đó." - Huyết Băng thở dài một hơi, ánh mắt mông lung buồn bã.
"Nếu không phải tới để trách phạt, vậy cô đến để làm gì?" - Hải Lam càng lo lắng hơn, nàng suy nghĩ mãi vẫn không đoán được ý đồ của bản thể.
"Cô có cảm thấy chúng ta tách ra đã quá lâu rồi hay không?" - Huyết Băng nở nụ cười, hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Cô muốn chúng ta dung hợp trở lại?" - Hải Lam nghe xong liền hiểu, nàng hỏi một câu để xác nhận.
"Đúng vậy! Hóa thân và bản thể chia tách quá lâu sẽ sinh ra khác biệt về suy nghĩ, lâu dần sẽ tổn thương thần hồn, muốn dung hợp lại như cũ cũng không được."
"Vậy nên tốt nhất là chúng ta nên dung hợp trở lại."
"Vậy Tà Huyết thì sao? Ai sẽ chăm sóc cho chàng?" - Hải Lam lo lắng hỏi, nàng không sợ việc bản thân mình biến mất, mà chỉ quan tâm đến Tà Huyết.
"Hắn lớn rồi, sau khi cô đi thì có lẽ hắn sẽ rất buồn, nhưng rồi hắn sẽ quên cô, vài năm sau sẽ cưới một người vợ, sống hết đời với cô ta."
Ánh mắt Hải Lam trở nên dao động, giống như không nỡ rời