Ma Thần Máu

Quỷ dị


trước sau

Đó là một sinh vật hơn mười mét, có ba phần giống hổ, bảy phần giống sói, toàn thân mọc ra nhiều gai nhọn màu đen.

"Là Minh Thú Ám Độc Sư Lang Đại Thừa Kỳ." - Quỳnh Dao liền đọc lớn tên của con thú.

"Minh Thú là thứ gì?" - Tà Huyết thắc mắc hỏi, hắn nhìn chằm chằm con Sư Lang trước mắt, toàn thân con vật khói đen mịt mờ, hai mắt âm u lạnh lẽo. Con quái vật nhìn rất đáng sợ, nhưng lại giống như không phải thực thể, không có máu thịt, chỉ như là một ảo ảnh bị khói đen bao trùm.

"Minh Thú là một loại quái vật chỉ Cửu U Minh Địa mới có, nghe nói chúng là do Hung Thú hấp thụ U Minh Tử Khí tu luyện mà thành, cũng có thuyết nói chúng là do hồn phách dã thú bị giết chết, trôi dạt đến nơi này, không ngừng thôn phệ lẫn nhau mà thành."

"Thứ quái vật này không có thực thể, cho dù có bị đả thương thì chúng cũng có thể hấp thu âm khí, tử khí để khôi phục. Chỉ có thuật pháp lôi hỏa là có thể kiềm chế chúng, các bí thuật thần hồn thì có thể khiến chúng bị thương. Còn nếu thực sự muốn tiêu diệt thì vô cùng khó khăn, cần sử dụng trận pháp trừ tà vây khốn, chậm rãi luyện hóa chúng."

"Thực lực Minh Thú không phải quá mạnh, nhưng lại vô cùng khó đối phó. Muội có mấy tấm Thái Dương Phù, có thể tạm thời bảo vệ, chúng ta chỉ cần tránh giao đấu với nó là được." - Quỳnh Dao vừa nói vừa tế ra hai lá bùa, một lá dán lên người, một lá đưa cho Tà Huyết.

Lá bùa trên người nàng chằng chịt những phù văn vàng kim chói lọi, tỏa ra nhiệt lượng mãnh liệt, soi sáng cả một vùng.

"Thứ này huynh tạm thời không cần, muội vẫn nên giữ lại thì hơn." - Tà Huyết chụp lấy lá bùa, nhưng lại không sử dụng.

"Còn thứ quái vật này huynh có thể đối phó được, muội chỉ cần đứng xem thôi." - Tà Huyết mạnh miệng gáy khét, nếu bình thường khi đối mặt một kẻ địch xa lạ thì Tà Huyết sẽ bỏ chạy, sau đó chậm rãi quan sát con mồi, nắm bắt điểm yếu của chúng rồi mới tấn công.

Nhưng Quỳnh Dao đang ở ngay đây, nếu hắn bỏ chạy thì sẽ vô cùng mất mặt, chẳng người phụ nữ nào lại yêu một kẻ không thể bảo vệ nàng chu toàn.

Toàn thân Tà Huyết phát ra ánh sáng máu vận khởi năng lượng truyền vào Huyết Linh Châu, hóa thành một lồng phòng hộ. Hắn hai tay nắm chặt hai thanh kiếm, hung hãn lao về phía Sư Lang.

Tà Huyết quyết định sẽ tốc chiến tốc thắng, giải quyết con quái vật trước khi nó kịp phản kích.

Hai lưỡi kiếm phát ra ánh sáng đỏ rực, chém mạnh lên người Sư Lang, dễ dàng chém nó thành ba bốn phần. Nhưng kỳ lạ là con Minh Thú không hề gầm rú, cũng chẳng có máu chảy ra.

"Hử? Đơn giản vậy sao?" - Tà Huyết bối rối nhìn thi thể của Sư Lang.

"Huynh cẩn thận! Nó chưa chết đâu." - Quỳnh Dao lên tiếng nhắc nhở.

Nàng vừa dứt lời thì những mảnh thi thể của Sư Lang hóa thành hắc khí, sôi trào cuồn cuộn, một lần nữa ngưng tụ thành hình dáng ban đầu. Những vết thương Tà Huyết gây ra cũng hoàn toàn biến mất, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

"Quả nhiên khó chơi." - Tà Huyết thầm đánh giá.

Minh Thú có thể huyễn hóa cơ thể thành Khí U Minh, hoàn toàn không sợ công kích vật lý và thuật pháp ngũ hành, bị đánh tan liền có thể khôi phục lại, loại cơ thể biến ảo này còn lợi hại hơn kỹ năng Bất Tử Huyết vài lần.

Nhưng loại quái vật hư ảo này Tà Huyết cũng đã gặp một vài lần, nên hắn rất nhanh nghĩ ra đối sách.

"Kiếm Ý Chí!" - Tài Quyết thu hai thanh kiếm vào trong cơ thể, trên tay hắn xuất hiện một lưỡi kiếm màu vàng nhạt do lực lượng tinh thần hóa ra, khí tức trên người hắn bỗng nhiên thay đổi. Từ nóng bỏng hưng hực như lửa, sinh cơ dồi dào thành cực kỳ âm lãnh.

Toàn thân hắn xuất hiện một loại khí xám xịt giống như sương mù, âm trầm lạnh lẽo. Thứ này chính là sát khí do oán niệm của những sinh vật bị Tà Huyết giết hóa thành. Loại oán niệm này vô cùng nồng đậm, Tà Huyết càng giết nhiều sinh vật thì sát khí ngày càng nhiều, không cách nào tiêu tán. Bình thường thứ sát khí này ẩn sâu trong cơ thể, hóa thành Nghiệp Lực quấn thân, không cách nào xóa đi.

Sát khí trên người Tà Huyết ngày càng nồng đậm, thỉnh thoảng chúng hóa thành những khuôn mặt của côn trùng và dã thú, điên cuồng gào thét, cũng có lúc chúng hóa thành khuôn mặt người, dáng vẻ thống khổ điên loạn.

"Huyết Lang! Huynh không sao chứ?" - Quỳnh Dao sợ hãi hỏi, nàng chưa từng nhìn thấy ai có nhiều sát khí như vậy, e rằng phải giết chết hàng triệu sinh vật thì mới có thể rèn luyện ra.

"Ta không sao, chỉ là đang thử kỹ năng mới." - Tà Huyết liền trả lời, âm thanh của hắn cũng bị ảnh hưởng, biến thành khàn khàn lạnh lẽo.

Sư Lang dùng ánh mắt âm u nhìn Tà Huyết, nó dường như phát hiện bất thường, trong ánh mắt hơi hơi sợ hãi.

"Gào!!!" - Toàn thân Sư Lang âm khí đại thịnh, nó mở miệng gầm thét, phóng ra mấy chiếc gai âm độc về phía Tà Huyết, sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy, tốc độ còn nhanh hơn lúc xuất hiện.

"Chạy? Đã muộn!" - Tà Huyết thấy con Minh Thú muốn bỏ trốn thì sát khí trên người bạo phát, hội tụ về thanh kiếm ý chí trên tay.

"Sát Hồn Kiếm!" - Hắn nhanh chóng đuổi theo, chém ra một lưỡi kiếm xám xịt vào người Sư Lang.

"Ngao... Rống..." - Con thú gầm lên thống khổ, linh hồn của nó bị năng lượng tinh thần và sát khí chém rách, đau đớn vô cùng.

Tà Huyết liền nhanh chóng chém hàng chục nhát kiếm vào người con thú, khiến toàn thân nó khói đen bốc lên mờ mịt, cơ thể bị phân rã nghiêm trọng. Một lúc sau con thú hóa thành khói đen dày đặc, phiêu tán trong không gian, chỉ để lại một

viên ngọc màu đen lơ lửng.

Tà Huyết liền bắt lấy viên ngọc, bên trong thấp thoáng có hình ảnh của Sư Lang đang mở miệng gầm thét.

"Huynh thật lợi hại." - Quỳnh Dao vui vẻ chạy lại gần, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Tà Huyết.

Minh Thú nổi tiếng khó giết, lại rất giỏi tấn công vào thần hồn sinh linh, cho dù là mấy lão tổ Cổ Ma gặp chúng thì cũng phải nhượng bộ lui bước, vậy mà Tà Huyết lại có thể dễ dàng giết chúng, khiến Quỳnh Dao cảm thấy hắn vô cùng lợi hại.

"Ha ha, chỉ là may mắn ta có kỹ năng khắc chế nó mà thôi." - Tà Huyết đắc ý nói.

"Quỳnh Dao, đây là thứ gì?" - Hắn đưa viên ngọc màu đen cho Quỳnh Dao.

"Là Minh Đan ngưng kết trong cơ thể Minh Thú, cũng giống như Yêu Đan trong cơ thể Yêu Thú." - Nàng cầm viên ngọc xem xét một chút rồi nói.

"Thứ này là bảo vật thuộc tính âm, có thể dùng để luyện các loại đan dược âm hàn. Bên trong cũng chứa thần hồn của Minh Thú, có thể luyện đan dược tăng trưởng lực lượng thần hồn."

"Nếu có nhiều một ít thì muội có thể luyện một lò Minh Thần Đan, có công dụng đề cao thần thức, việc đột phá Độ Kiếp Kỳ sẽ càng thêm dễ dàng." - Quỳnh Dao nói với vẻ mặt mong chờ nhìn Tà Huyết.

"Nếu vậy trên đường gặp con Minh Thú nào, ta sẽ giết chúng cho nàng luyện đan." - Tà Huyết vui vẻ nói, sát khí trên người hắn cũng ẩn vào cơ thể, trở lại trạng thái bình thường.

Không gian Cửu U Minh Địa hoàn toàn không có ánh sáng, chỉ có những đốm quỷ hỏa lập lòe. Là nơi hội tụ âm khí, sát khí trên toàn bộ Linh Ma Giới. Nhưng bây giờ Tà Huyết và Quỳnh Dao lại giống như một đôi tình nhân đang đi dạo trong hậu hoa viên.

Thỉnh thoảng thiếu nữ hoa quỳnh lại reo lên khi thấy một loại dược thảo quý hiếm.

"Băng Lăng Hủ Cốt Hoa, thứ này bên ngoài đã tuyệt tích, không ngờ ở đây lại có rất nhiều. Mặc dù muội không dùng được, nhưng cũng có thể bán hơn một vạn ma thạch một bụi." - Quỳnh Dao vừa cười nói vừa nhẹ nhàng đào gốc cây hoa, phía bên dưới rễ cây còn dính vài khúc xương đã mục nát.

"Lại thêm một con nữa, nàng đợi ta một lát." - Tà Huyết hóa thành huyết quang biến mất, tiếp đó là tiếng gào thét của Minh Thú vang lên, khi hắn trở lại đã cầm trên tay một viên Minh Đan.

"Huyết Lang, hay là chúng ta quay trở về, mấy hôm nay muội đã thu thập được rất nhiều thảo dược, đã đủ để luyện chế đan dược." - Quỳnh Dao và Tà Huyết ngồi nghỉ trên một phiến đá.

"Không phải chúng ta đến đây tìm U Long Thảo sao? Làm sao muội lại muốn trở về rồi?" - Tà Huyết khó hiểu hỏi.

"Không cần U Long Thảo nữa, những thảo dược muội thu được và Minh Đan có thể luyện ra lượng lớn đan dược đề cao thần thức, mặc dù về chất không bằng U Long Đan, nhưng có thể lấy số lượng để bù vào."

"Nơi này âm u lạnh lẽo, là nơi không thuộc về người sống. Muội sợ nếu ở lại đây quá lâu sẽ phát sinh biến cố, bị âm khí nhập thể hóa thành quỷ vật." - Quỳnh Dao hơi có chút sợ hãi nói, linh tính của nàng mấy ngày nay hơi bất an.

Tà Huyết nghe Quỳnh Dao nói thì không cho là đúng, chỉ cảm thấy nàng quá nhạy cảm, nhưng bởi vì hắn rất yêu thích nàng nên vẫn chiều theo ý nàng.

"Rất tốt, ta sẽ đưa nàng trở về. Cùng lắm thì ta sẽ đem ngọc máu đi đổi đan dược, hoặc là tìm mấy đại môn phái mượn tạm vài viên."

"Huynh thật là tốt." - Quỳnh Dao mỉm cười nói.

Sau khi nghỉ ngơi xong Tà Huyết hóa thành hình dạng ma quỷ bế Quỳnh Dao lên tay, dựa theo trí nhớ đi ngược về phía bờ vực.

Hai người mới chỉ ở Cửu U hơn một tuần, dựa trên suy đoán của Tà Huyết thì chỉ cần một ngày là có thể quay trở về.

Nhưng bay được một đoạn ngắn thì Tà Huyết phát hiện có điều bất thường, hắn nhìn thấy rất nhiều dược thảo mọc ven đường.

"Quỳnh Dao, ta nhớ muội đã hái hết dược thảo rồi đúng không? Tại sao nơi này lại có?" - Tà Huyết cảm thấy khó hiểu.

Hắn liền hạ xuống đất, cẩn thận xác định lại phương hướng.

"Thật kỳ lạ, rõ ràng chúng ta từ bên này đi đến, thảo dược bên đường cũng bị muội hái hết, sao bây giờ lại có nhiều như vậy? Chẳng lẽ chúng có thể mọc lại chỉ sau vài ngày?" - Quỳnh Dao cũng vô cùng bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Hay là chúng ta đi thêm một đoạn vậy." - Tà Huyết đề nghị, lại bế Quỳnh Dao bay về phía trước.

Càng đi xa thì cảnh vật càng trở nên khác lạ, không giống với đoạn đường cũ hai người đã đi qua.

"Huyết Lang, liệu có phải chúng ta lạc đường rồi không?" - Quỳnh Dao lo lắng hỏi, cả Tà Huyết và nàng đều có khả năng ghi nhớ và xác định phương hướng rất tốt, rõ ràng là hai người đi đúng hướng, nhưng cảnh vật lại khác lạ.

"Nàng bình tĩnh, để ta thử quay ngược lại lần nữa." - Tà Huyết cũng bắt đầu lo lắng, hắn bế Quỳnh Dao quay ngược lại chỗ vừa nãy.

Nhưng quỷ dị là tất cả cảnh vật đều trở nên khác lạ, tảng đá họ ngồi nghỉ đã biến mất, thay vào đó là một hồ nước nhỏ màu đen.

"Chết tiệt! Lạc đường thật rồi." - Tà Huyết rủa thầm trong lòng, điên cuồng suy đoán xem chuyện gì đang xảy ra.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện