Ma Thần Máu

Tiểu Bạch


trước sau

Cuộc mây mưa nhanh chóng qua đi, thiếu nữ mệt mỏi tựa đầu vào ngực Ác Quỷ Máu mà ngủ một giấc dài.

Hơi thở của nàng dần trở nên trầm lắng nhẹ nhàng, bộ ngực khẽ phập phù.

Ác Quỷ Máu đem miệng ngậm lấy môi nàng, một lần nữa sử dụng tâm linh tương thông dò xét ký ức.

Sau một hồi lâu thì nó cũng thu thập được những thông tin cần thiết, thiếu nữ là Bạch Mã Hộ Pháp, một trong hai người bảo vệ U Minh Phủ. Công việc của nàng là ngăn cản những người từ bên ngoài xông vào nơi này.

U Minh Phủ thực ra cũng là một thế lực thuộc Linh Ma Giới, nhưng địa vị lại hơi khác biệt so với các thế lực khác. Thế lực này không can thiệp vào sự đấu đá lẫn nhau giữa các tộc, mà có trách nhiệm đem những linh hồn không thể siêu thoát đưa tới Minh Giới.

Đứng đầu U Minh Phủ là một U Minh Vương, tên thường gọi là Minh Tuệ, con gái của Minh Linh Đế, một trong thập bát Minh Đế ở Minh Giới. Minh Tuệ không phải người thuộc về Linh Ma Giới, mà giống như một Minh Giới Sứ Giả, được mẹ của nàng sai phái tới Linh Ma Giới giám sát và duy trì Minh Hà tồn tại.

Nơi này ngoài tòa U Minh Phủ còn có một tòa thành nhỏ, là nơi ở của Minh Tộc. Minh Tộc là những sinh vật bị U Minh khí từ Minh Giới xâm nhiễm, hình thái tiến hóa trở nên hư ảo, ví dụ như Minh Thú sau khi sinh ra trí tuệ, hay những tàn hồn lang thang may mắn hấp thụ được minh khí tu luyện.

Trong lúc Ác Quỷ Máu nghiền ngẫm những thông tin trong ký ức thì thời gian cũng nhanh chóng trôi qua.

Đôi mi thanh tú của thiếu nữ khẽ lay động, mí mắt chậm rãi mở ra.

"Ai...Ui..." - Thiếu nữ rên rỉ trong miệng, toàn thân nàng cảm thấy ê ẩm.

"Nàng tỉnh rồi sao?" - Âm thanh của Ác Quỷ Máu vang lên bên tai thiếu nữ.

Nàng liền mở bừng hai mắt, dục vọng đã sớm trôi qua, lí trí của nàng đã trở lại.

"Ta giết chết ngươi!" - Thiếu nữ vừa nhìn thấy Ác Quỷ Máu liền hét lớn, âm thanh của nàng vô cùng bi phẫn và tức giận.

Cánh tay bạch ngọc của nàng minh khí hội tụ, hóa thành chưởng đánh tới.

"Chát!" - Âm thanh chát chúa vang lên, bàn tay thiếu nữ tát thẳng vào mặt Ác Quỷ Máu, khiến khuôn mặt nó đỏ bừng, năm ngón tay hằn rõ trên má.

"Ngươi... Sao ngươi không né tránh?" - Thiếu nữ tức giận hỏi, nàng vừa nãy vốn muốn đánh Ác Quỷ Máu trọng thương, nhưng chẳng hiểu sao lại ra tay không được.

"Ha ha, nàng không thấy ta đang bế nàng sao, nếu ra né tránh chẳng phải nàng sẽ té ngã." - Ác Quỷ Máu bình tĩnh trả lời, giống như không quan tâm việc vừa bị thiếu nữ đánh.

Nó đặt thiếu nữ xuống đất, đem quần áo và phi kiếm trả lại cho nàng.

"Ta mặc dù là Ác Quỷ, nhưng rất giữ lời, mấy thứ này trả lại cho nàng, chúng ta xem như hòa." - Ác Quỷ Máu tỏ ra thản nhiên, cực kỳ vô liêm sỉ nói.

"Ngươi... Ngươi định rũ bỏ trách nhiệm sau khi cưỡng hiếp ta sao?" - Thiếu nữ trừng mắt nhìn Ác Quỷ Máu, thanh kiếm trên tay nàng phát ra ánh sáng, giống như chỉ cần Ác Quỷ Máu nói sai một câu thì nàng sẽ đâm chết nó.

"Sao có thể nói là ta cưỡng hiếp nàng, rõ ràng hôm qua nàng chủ động cầu ta chơi nàng." - Ác Quỷ Máu cười hắc hắc, vẻ mặt vô cùng gợi đòn.

"Chết đi!" - Bạch Ngọc phi kiếm sáng lên như một tia sao băng, vụt qua không gian đâm thẳng vào ngực Ác Quỷ Máu, nhưng chỉ tiến vào hơn một tấc thì dừng lại.

Khuôn mặt thiếu nữ bừng bừng tức giận, lúc trắng lúc hồng, nàng mím chặt môi nhìn Ác Quỷ Máu, ngón tay trỏ lóe sáng, nhưng không cách nào điều khiển phi kiếm đâm tới được.

"Mỹ nữ, trông nàng tức giận cũng thật đáng yêu." - Ác Quỷ Máu cười hắc hắc, đem phi kiếm rút ra khỏi ngực, lau sạch máu trên lưỡi kiếm rồi trả lại cho thiếu nữ.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi..." - Thiếu nữ vô cùng tức giận, nhưng nàng lại không làm gì được Ác Quỷ Máu, không đủ tàn nhẫn để giết nó, nên cứ nhưng nhưng mà không nói thành lời.

"Ngươi mau cút đi, đồ bỉ ổi, hạ lưu, vô liêm sỉ, ngươi là đồ hèn. Là ta xui xẻo nên mới bị ngươi vấy bẩn, cả đời này đừng để ta nhìn thấy ngươi."

"Ô... Ô... Ô..." - Thiếu nữ òa khóc nức nở, những giọt nước mắt như châu ngọc rơi xuống đất.

Ác Quỷ Máu thấy vậy thì cảm thấy không ổn.

"Hừm, mình đùa hơi quá rồi." - Ác Quỷ Máu nghĩ ra trong lòng, nó đi lại gần thiếu nữ, vỗ về an ủi nàng.

"Tiểu Bạch ngoan, ta chỉ đùa một chút thôi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ rơi nàng."

Nghe thấy âm thanh của Ác Quỷ Máu thì Tiểu Bạch ngước đầu lên nhìn, tên đầy đủ của nàng là Mã Tiểu Bạch, nhưng bình thường người ngoài đều gọi nàng là Bạch Mã Hộ Pháp.

"Sao ngươi lại biết tên của ta?" - Tiểu Bạch ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt của nàng đỏ hoe.

"Đương nhiên là đoán, da thịt nàng vừa trắng vừa mềm, nhất định tên là Tiểu Bạch." - Ác Quỷ Máu ba hoa nói, điểm này nó và Tà Huyết không có nhiều khác biệt, dù sao cả hai thực ra là một, chỉ là nó ác hơn Tà Huyết một chút, giảo hoạt hơn một chút, vô sỉ hơn một chút, làm việc không câu nệ tiểu tiết.

"Ngài chỉ giỏi ba hoa!" - Tiểu Bạch phì cười, nàng dùng tay lau nước mắt.

"Tại sao ngài lại muốn xông vào U Minh Phủ, còn tấn công hai huynh muội tiểu nữ?" - Chợt Tiểu Bạch lên tiếng hỏi.

"Xông vào? Không, không! Là ta đi lạc đến đây, và ta chỉ đang tìm đường quay trở về." - Ác Quỷ Máu chậm rãi giải thích.

"Đi lạc? Tiểu nữ đã canh giữ nơi này hơn vạn năm, từng gặp nhiều kẻ vì thèm khát U Minh Chi Khí mà xông vào U Minh Phủ, nhưng chưa thấy ai đi lạc bao giờ."

"Ngài lại nói đùa đúng không?" - Tiểu Bạch dùng đôi mắt tròn xoe nhìn Ác Quỷ Máu, nàng không tin tưởng câu trả lời của nó.

"Việc này nói ra thật dài dòng, đều là do tên Tà Huyết ngu ngốc hại ta, khi không hắn lại chui tới đây, báo hại ta cũng bị kẹt lại. Giờ thì hắn chuồn êm, còn ta thì phải loay hoay tìm cách trở về." - Ác Quỷ Máu chửi rủa Tà Huyết thậm tệ.

Tiểu Bạch cảm thấy mờ mịt sau khi nghe câu trả lời, nàng không chắc Ác Quỷ Máu có đang nói về vấn đề nàng hỏi.

"Vậy ngài thực sự bị lạc đường, chứ không cố tình xông vào U Minh Phủ?" - Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt hạnh, đây là lần đầu tiên nàng thấy có người lạc đường đến địa phủ.

"Đúng vậy, nếu không thì ta tới chỗ quái quỷ này làm gì cơ chứ, ngay cả một sinh vật sống cũng không có." - Ác Quỷ Máu càu nhàu, cái bụng trống rỗng của nó lại réo lên.

"Giờ ta chỉ muốn trở về càng sớm càng tốt, rồi tìm thứ gì đó lót bụng."

"Ngài muốn trở về ngay bây giờ sao?" - Tiểu Bạch hỏi với giọng tràn ngập lo lắng.



"Đúng vậy, nàng yên tâm, ta cũng sẽ đưa nàng đi cùng, không cần ở đây làm kẻ gác cổng nữa." - Ác Quỷ Máu nhìn thấy Tiểu Bạch lo lắng liền an ủi.

"Ưm... Không phải...chỉ là tiểu nữ không thể giúp ngài được rồi." - Tiểu Bạch lắc đầu trả lời.

"Hử? Nàng cũng không biết cách đi lên mặt đất sao?" - Ác Quỷ Máu cảm thấy bất ngờ, vốn nó muốn hỏi thăm vì Tiểu Bạch là cư dân bản địa.

"Tiểu nữ kể từ khi sinh ra linh trí, chưa rời U Minh Phủ bao giờ." - Tiểu Bạch bình tĩnh trả lời.

"Vậy những kẻ từng xông vào đây thì sao? Làm sao họ về được?" - Ác Quỷ Máu khó hiểu hỏi.

"U Minh Phủ không chào đón người sống, nhưng người chết thì có thể đi qua."

"Những người xông vào đây đều bị Thiết Ngưu ca ca và tiểu nữ biến thành Minh Tộc, nên có thể ở lại đây." - Tiểu Bạch điềm nhiên giải thích.

"Nếu ngài đồng ý tiểu nữ cũng có thể biến ngài thành Minh Tộc, như vậy ngài sẽ không cần trở về nữa." - Tiểu Bạch nhìn Ác Quỷ Máu với vẻ mặt mong chờ, nàng đương nhiên muốn hắn ở lại U Minh Phủ cùng nàng.

"Khục... Khục... Việc này để sau vậy..." - Ác Quỷ Máu lắc đầu từ chối, nó đương nhiên không muốn ở lại đây, nhưng cũng không tiện từ chối Tiểu Bạch.

"Đến lúc đánh thức anh nàng dậy rồi, ma thuật ru ngủ của ta nếu ngủ quá lâu sẽ ảnh hưởng đến thần hồn." - Ác Quỷ Máu chợt nhớ tới Thiết Ngưu còn nằm trong đống đá vụn.

"Ca ca!" - Tiểu Bạch nghe Ác Quỷ Máu nói thì hốt hoảng chạy về phía núi đá.

Sau một lúc thì Ác Quỷ Máu cũng dọn dẹp xong đống đá vụn, kéo Thiết Ngưu ra ngoài. Cánh tay nó vung lên, một giọt máu bay từ trán Thiết Ngưu về tay nó. Đây là thứ trong lúc đánh nhau cùng Thiết Ngưu, Ác Quỷ Máu đã lén lút sử dụng để ám toán hắn, khiến Thiết Ngưu hôn mê bất tỉnh sau khi đập đầu vào đá.

"Ca ca... Ca ca..." - Tiểu Bạch lay lay Thiết Ngưu.

Sau một hồi thì Thiết Ngưu cũng tỉnh, lúc này anh ta đã biến về dạng Minh Tộc bình thường.

"Muội muội? Gã cổ ma kia đâu? Minh Tuệ đại nhân giết hắn rồi sao?" - Thiết Ngưu vỗ vỗ đầu, thần trí anh ta vẫn chưa ổn định.

"Để ngươi thất vọng rồi, ta vẫn còn sống." - Ác Quỷ Máu nói, nó không mấy vui vẻ khi có người trù nó chết.

"Cổ ma!!!" - Thiết Ngưu ngoảnh đầu lại nhìn, đôi mắt trâu long lên sòng sọc.

Hắn liền đứng bật dậy, toàn thân minh khí bạo phát.

"Ca ca! Đừng đánh! Mau dừng tay." - Tiểu Bạch sợ hãi ngăn cản.

"Ta nhất định sẽ đánh bại cổ ma, sẽ bảo vệ cho muội." - Thiết Ngưu không nghe khuyên ngăn, gầm lên giận dữ, một lần nữa hóa thành U Minh Thiết Ngưu, muốn cùng Ác Quỷ Máu so tài cao thấp.

"Ca! Huynh mau dừng tay! Huynh không phải đối thủ của ngài ấy đâu." - Tiểu Bạch hét lên thất thanh, một người là xa ca của nàng, một người là tình lang, nàng không muốn bất kỳ ai bị thương.

"Nàng yên tâm, ta sẽ không đả thương hắn." - Ác Quỷ Máu ngạo nghễ cười lớn, hoàn toàn không để Thiết Ngưu vào mắt.

Hành động đó hoàn toàn chọc giận Thiết Ngưu, điểm mấu chốt của một người đàn ông chính là bị kẻ khác xem thường.

"Man Tập Dẫm Đạp, U Minh Quyền!" - Thiết Ngưu vận ra hai bí pháp thể tu, minh khí cuộn trào như sóng biển, từng thớ cơ bắp trở nên đen kịt, cứng như sắt thép, hùng hổ lao đến.

"Hỗn Nguyên Ác Quỷ - Ác Quỷ Máu biến hình!" - Ác Quỷ Máu điềm nhiên vận khởi khí huyết, cơ thể cấp tốc biến lớn.

"Gào!!!" - Âm thanh quỷ gầm phát ra từ miệng Ác Quỷ Máu, tiếng gầm của nó giống như long ngâm, hình thành những cơn sóng khiến tử khí xám xịt bị thổi bay.

Giữa vùng đất đen kịt là một con quái vật khổng lồ cao hơn ba mươi trượng, toàn thân đỏ thẫm những đồ văn quỷ dị, chúng giống như những lời nguyền in khắp cơ thể nó.

Thân hình đồ sộ, cặp cánh to lớn, trông vừa oai phong lại vừa đáng sợ.

"Ngài là Thiên Ma!" - Tiểu Bạch hét lên thất thanh khi thấy hình dạng thật sự của Ác Quỷ Máu, nàng biết nó vô cùng mạnh mẽ, nhưng không ngờ lại là cường giả từ thượng giới.

"Không phải, nhưng cũng gần như vậy. Ta là Hỗn Nguyên Ác Quỷ." - Ác Quỷ Máu trả lời.

"Ác Quỷ Ngưng Mắt Nhìn!" - Ác Quỷ Máu vận dụng kỹ năng của mình, đem sát khí và oán niệm ngưng tụ ở mắt rồi nhìn Thiết Ngưu chằm chằm.

Thiết Ngưu đang lao đến bỗng thấy toàn thân cứng đờ, không cách nào di chuyển mảy may. Giống như con trâu đang bị mãnh hổ nhìn chằm chằm.

Hắn ta thấy phía trước mắt đã không còn là một sinh vật sống, mà là một con quái vật, một thứ ác mộng kinh hoàng, có thể tàn sát toàn bộ sinh linh trên thế gian.

"Sao? Nhào vô tiếp đi người anh em? Sao lại ngây ra như tượng gỗ vậy?" - Ác Quỷ Máu cười lớn, tiếng cười của nó đinh tai nhức óc.

"Ngài mau thu hồi thuật pháp đi, đừng làm hại ca ca của tiểu nữ." - Tiểu Bạch liền lên tiếng cầu xin, chẳng hiểu sao nàng lại không sợ hình dạng quái vật của Ác Quỷ Máu, mà còn thấy nó rất oai phong mạnh mẽ.

"Có thể." - Ác Quỷ Máu đồng ý, sau đó quay sang Thiết Ngưu.

"Nể mặt Tiểu Bạch ta mới tha cho ngươi, bình thường kẻ dám khiêu khích ta đều chết lâu rồi." - Nó gầm lên đe dọa, sau đó thu hồi lại ánh mắt, đồng thời biến về hình dạng ma nhân.

"Rầm..." - Thiết Ngưu giống như bức tượng ngã sầm xuống đất, toàn thân mồ hôi lạnh chảy dòng dòng, bị một Ác Quỷ nhìn chằm chằm khiến máu của hắn như đông đặc.

"Ngài không sao chứ?" - Tiểu Bạch liền chạy tới hỏi thăm, nhưng đối tượng được nàng quan tâm là gã Ác Quỷ Máu nàng vừa mới gặp chứ không phải vị ca ca luôn yêu thương chăm sóc nàng hơn vạn năm qua.

"Ha ha, ta đường đường là một Hỗn Nguyên Ác Quỷ, sao có thể có chuyện gì." - Ác Quỷ Máu trả lời, nó rất hài lòng khi được Tiểu Bạch quan tâm.

"Khụ... Muội mau qua đây, tránh xa con quái vật đó ra." - Thiết Ngưu một tay ôm ngực, lớn tiếng gọi Tiểu Bạch. Hắn ta lúc này thấy tức ngực vô cùng, không hiểu tại sao Tiểu Bạch lại tỏ ra thân mật với gã thiên ma kia.

"Ca! Sao huynh lại ra tay với đại nhân chứ, ngài ấy không phải kẻ xấu."

"Nếu huynh còn muốn đả thương ngài ấy thì muội sẽ không nhìn mặt huynh nữa." - Tiểu Bạch tức giận trừng mắt nhìn Thiết Ngưu.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện