Ác Quỷ Máu nghe vậy liền chột dạ.
“Ta đường đường là Ác Quỷ Máu mà lại phải dùng mấy cái tà thuật bẩn thỉu sao?”
“Ta vừa anh tuấn vừa lợi hại, đương nhiên Tiểu Bạch vừa nhìn thấy ta liền nhất kiến chung tình.”
“Đúng không thê tử?” – Ác Quỷ Máu liền ôm Tiểu Bạch mà hỏi.
“Nói láo! Trước khi ta ngất đi Tiểu Bạch còn cùng ngươi liều mạng, sao muội ấy có thể yêu ngươi được, nhất định là con quái vật nhà ngươi thi triển thủ đoạn đê hèn gì khống chế.” – Thiết Ngưu hét lên.
“Nương tử! Nàng mau nói cho hắn biết là nàng tự nguyện hay là ta ép buộc nàng.” – Ác Quỷ Máu liền nhìn Tiểu Bạch, giống như muốn ép nàng cùng Thiết Ngưu phân rõ giới hạn.
“Thϊế͙p͙…” – Tiểu Bạch rưng rưng nước mắt nhìn Ác Quỷ Máu, rồi lại xoay sang nhìn Thiết Ngưu.
Nàng hoàn toàn không hiểu tại sao vốn chỉ là một chút hiềm khích nhỏ, lại bị hai người biến thành mối thù không đội trời chung.
“Phu quân… Đại ca… Hai người có thể vì ta mà giảng hòa được không? ” – Tiểu Bạch dùng ánh mắt thiết tha nhìn Ác Quỷ Máu và Thiết Ngưu.
“Đương nhiên không thể! Nàng nhìn ánh mắt của đại ca nàng xem. Hắn bây giờ hận ta đến thấu xương.”
“Đừng nói là làm hòa, e rằng vừa thả ra hắn sẽ cùng ta liều mạng.”
“Bây giờ nàng có ta bảo vệ rồi thì cần gì hắn nữa, cứ để ta giết chết hắn, sau này ta sẽ lo cho nàng cả đời.” – Ác Quỷ Máu dỗ ngọt Tiểu Bạch, muốn dùng lời lẽ hoang đường dụ dỗ nàng.
Nghe xong Tiểu Bạch gương mặt tái nhợt, nàng không thể tin là Ác Quỷ Máu có thể nói những thứ như vậy. Tiểu Bạch bắt đầu tự hỏi, liệu có phải nàng đã yêu thích nhầm người rồi hay không.
“Không! Sao chàng có thể nói như thế?”
“Thϊế͙p͙ muốn chàng thả ca ca ngay lập tức, nếu không thϊế͙p͙ sẽ tự vẫn.” – Tiểu Bạch lấy ra Bạch Liên kiếm đem kề vào cổ, lưỡi kiếm sắc bén cứa rách da cổ nàng, dòng máu đỏ tươi liền tuôn ra, nhuộm đỏ chiếc áo yếm.
“Muội làm gì vậy? Mau ngừng lại!” – Thiết Ngưu hoảng sợ hét lớn, hắn muốn ngăn cản Tiểu Bạch, nhưng cơ thể bị vô số dây xích trói chặt, ngay cả nhúc nhích ngón tay cũng không thể.
Ác Quỷ Máu cũng vô cùng bất ngờ với hành động của Tiểu Bạch, khiến nó khựng lại vài giây.
“Ài… Nàng cần gì phải làm như vậy chứ, không phải là thả người sao, ta thả liền đây.” – Ác Quỷ Máu thở dài, nó vung tay lên khiến những sợi xích tan ra thành huyết vụ, bay lơ lửng trong phòng.
“Bây giờ ngươi chim cút khỏi chỗ này, nể mặt Tiểu Bạch ta tha cho ngươi một mạng, nhưng tốt nhất đừng nghĩ đến trả thù, cũng đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta. Nếu không thì sẽ không còn may mắn như lần này đâu.” – Ác Quỷ Máu hung hăng đe dọa, nó phất tay mở cánh cửa động phủ, ý muốn nhanh chóng đuổi người.
Việc Ác Quỷ Máu nhanh chóng thay đổi thái độ như vậy khiến Tiểu Bạch nghi ngờ.
“Phu quân, có phải chàng đang có âm mưu gì không? Thϊế͙p͙ muốn chàng lấy tâm ma ra thề, sau này sẽ không bao giờ làm hại đại ca.”
“Có như vậy thì thϊế͙p͙ mới an tâm đi theo chàng.” – Tiểu Bạch đưa ra yêu cầu, ép Ác Quỷ Máu làm theo.
Lời nói của nàng khiến Ác Quỷ Máu chột dạ, quả thực hắn dự tính sẽ hạ huyết thuật lên người Thiết Ngưu, ngoài mặt thì thả hắn ta đi, nhưng sau nửa ngày sẽ kϊƈɦ hoạt huyết thuật, biến hắn ta thành một vũng máu.
“Ta thì có âm mưu gì cơ chứ, chỉ là ta lo cho nàng nên mới như vậy.”
“Chuyện lấy tâm ma ra thề thì không thể, bởi vì ta chính là tâm ma của cái cơ thể này, làm sao có thể có một cái tâm ma thứ hai để thề.” – Ác Quỷ Máu lươn lẹo kiếm cớ.
“Vậy chàng phải dùng Thiên Đạo để thề, ca ca trước giờ đối xử với thϊế͙p͙ rất tốt, thϊế͙p͙ không muốn chàng hại huynh ấy.” – Tiểu Bạch liền đổi yêu cầu khác.
Ác Quỷ Máu nghe xong liền biết khó lòng tiếp tục ra tay với Thiết Ngưu, vì lấy lòng Tiểu Bạch nó đành phải đồng ý.
“Được! Ác Quỷ Máu ta xin thề với Thiên Đạo, sẽ không lại ra tay với Thiết Ngưu, nếu không sẽ bị vạn lôi oanh tạc, hóa thành tro bụi.”
“Như vậy đã được chưa? Nàng mau cất kiếm đi, đừng làm hại bản thân.” – Ác Quỷ Máu lo lắng nói.
Tiểu Bạch nghe xong thì mới chịu hạ kiếm xuống, ánh mắt nhìn về phía Thiết Ngưu.
“Đại ca, huynh là hiểu lầm rồi, là muội muốn đi theo Tà Huyết, nhận chàng làm phu quân. Muội không trúng tà thuật gì cả, huynh không cần lo lắng cho muội.”
“Còn đây là nhẫn trữ vật, bên trong có nhiều đan dược và minh thạch muội chuẩn bị đột phá Độ Kiếp Kỳ. Bây giờ tặng hết cho huynh, mong là huynh sẽ gặp được người tốt hơn muội, có thể chăm sóc cho huynh cả đời.” – Tiểu Bạch đem túi trữ vật đưa cho Thiết Ngưu.
Ác Quỷ Máu thấy vậy lông mày khẽ nhăn lại, nhưng nó cũng không nói gì thêm.
“Muội mau cùng ta rời đi, Thiên Ma là quái vật, sao muội có thể ở cùng hắn?” – Thiết Ngưu cố gắng khuyên can Tiểu Bạch.
“Đúng là phu quân của muội là Thiên Ma, nhưng chàng đối xử với muội rất tốt. Ở bên chàng cho muội một cảm giác kỳ lạ, giống như là được sống. Cảm giác đó dù ở cạnh huynh hơn vạn năm muội vẫn không tìm thấy.” – Tiểu Bạch khẽ lắc đầu nói.
“Ngươi nghe chưa? Giờ thì mau cút, đừng để ta nóng.” – Ác Quỷ Máu trừng mắt nhìn Thiết Ngưu.
“Phu quân, chàng cũng mau trả lại túi trữ vật cho đại ca đi.” – Tiểu Bạch nhìn thấy hông Thiết Ngưu trống rỗng, liền đoán được Ác Quỷ Máu đã lấy mất túi trữ vật của hắn.
“Trả thì trả, trong này cũng không có thứ gì tốt.” – Ác Quỷ Máu hơi phàn nàn, sau đó đem túi trữ vật trả cho Thiết Ngưu.
“Đại ca đi đi, sau này không cần lo cho muội.” – Tiểu Bạch nở nụ cười tiễn Thiết Ngưu ra khỏi động phủ.
Thiết Ngưu cầm hai cái túi trữ vật trong tay, trong đầu chửi rủa