“Hai người ngồi đi, Minh Vương kiếm ta là muốn hỏi tội hay sao?”
“Ta nhớ từ khi đến đây vẫn chưa gây ra rắc rối gì, nhưng nếu Minh Vương muốn tìm đường chết, vậy thì ta phụng bồi.” – Ác Quỷ Máu hung hăng nói, huyết vụ trong phòng cũng trở nên xao động.
“Thiên Ma đại nhân thật biết nói đùa. Nếu ngài đã đến đây tại sao không ghé thăm U Minh Phủ, để tiểu nữ có thể đón tiếp ngài.”
“Tiểu Bạch chỉ là một nha đầu canh cổng, xin Thiên Ma đại nhân nể tình thượng giới mà thả cô ấy ra.”
Minh Tuệ vừa nói vừa gỡ chiếc mặt nạ và bộ áo choàng cất đi, để lộ ra khuôn mặt tinh xảo nhưng hơi lạnh lùng của nàng.
“Không ngờ Minh Vương lại là một cái mỹ nữ, ta còn tưởng Minh Vương phải là một lão già béo ú, cả ngày ngồi trêи vương vị chứ?” – Ác Quỷ Máu nghĩ thầm, nó nhìn Minh Tuệ một lúc, sau đó lại nhìn Tiểu Bạch, giống như đang đánh giá xem ai xinh đẹp hơn.
“Gã Thiết Ngưu này lừa một cái mỹ nữ đến chỗ ta làm gì? Chẳng lẽ muốn dùng nàng để đổi lấy Tiểu Bạch?”
“Hừm, nếu thật là như vậy thì có đổi không nhỉ? Hừm, dứt khoát không đổi, đem cả hai đều giữ lại, hai tay hai vị mỹ nữ, trái ôm phải ấp. Hắc hắc…” – Ác Quỷ Máu trong đầu liền xuất hiện những ý nghĩ đen tối.
Vị Minh Vương xinh đẹp trong đầu nó biến thành một cái tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mỹ nữ, bị nó đè xuống giường mà cưỡng hϊế͙p͙. Nhưng tất nhiên đây chỉ là tà niệm trong đầu Ác Quỷ Máu, bề ngoài nó không hề biểu hiện gì bất thường.
“Ta không biết Thiết Ngưu đã nói gì với cô, nhưng Tiểu Bạch là tự nguyện đi theo ta, không tin cô có thể hỏi nàng.”
“Việc ta đi đến U Minh Phủ của cô là do lạc đường, rất nhanh sẽ rời đi, cô không cần quá lo lắng.” – Ác Quỷ Máu giống như đọc được hết suy nghĩ của Minh Tuệ, nó trả lời luôn những thắc mắc trong lòng nàng.
Minh Tuệ ngỡ ngàng nhìn Ác Quỷ Máu, nàng không ngờ vị Thiên Ma này lại dễ nói chuyện như vậy. Mặc dù lời nói có chút hung hăng, nhưng cũng không đến mức quá đáng, so với tưởng tượng của nàng thì xem như rất tốt.
“Đã lâu không gặp Bạch Hộ Pháp, cô vẫn khỏe chứ?” – Minh Tuệ cười hỏi Tiểu Bạch, giống như một vị tỷ tỷ lâu ngày gặp lại muội muội.
“Nhờ phúc của Minh Vương đại nhân, thần vẫn luôn mạnh khỏe, đa tạ Minh Vương quan tâm.” – Tiểu Bạch cúi đầu cảm tạ.
“Nhìn bộ dáng này không giống như đang bị khống chế.” – Minh Tuệ quan sát thái độ và hành động của Tiểu Bạch, sau đó nghĩ thầm.
Minh Tuệ lại quan sát Ác Quỷ Máu, ánh mắt nàng tràn ngập vẻ thông tuệ tinh anh. Chẳng bao lâu trêи môi nàng nở một nụ cười nhẹ, giống như đã phát hiện ra điều gì.
“Hắc Hộ Pháp! Ngươi lui ra ngoài trước đi, ta có việc cần nói chuyện với Thiên Ma đại nhân đây.” – Minh Tuệ ra lệnh, đuổi Thiết Ngưu ra ngoài.
“Minh Vương, chuyện này…” – Thiết Ngưu hơi sững sờ trước mệnh lệnh, hắn nấn ná không muốn đi.
“Nhanh lui ra!” – Minh Tuệ nghiêm mặt quát, nàng mặc dù là thân phận nữ nhi, nhưng lại có thực lực cường đại, đã tại vị nhiều năm nên rất có uy thế.
“Vâng… Thần xin cáo lui…Xin Minh Vương nhớ cứu tiểu muội.” – Thiết Ngưu đành cung kính nghe lệnh, nhanh chóng rời khỏi động phủ.
Ác Quỷ Máu nhìn vị minh vương xinh đẹp, trong lòng tự hỏi không biết cô nàng này muốn gì.
“Cô vì sao lại đuổi hắn ta ra? Không sợ một thân một mình sẽ bị ta ăn hay sao?” – Ác Quỷ Máu ngã ngớn hỏi, huyết vụ trong phòng cũng trở nên xao động.
“Đừng giả thần giả quỷ nữa, ngươi không phải là Thiên Ma. Đúng không?” – Minh Tuệ nhìn thẳng vào mặt Ác Quỷ Máu mà hỏi, vẻ nhún nhường khi nãy hoàn toàn biến mất.
“Đương nhiên không phải, sao ta có thể là Thiên Ma cơ chứ?” – Ác Quỷ Máu thẳng thắn thừa nhận.
Minh Tuệ khẽ nhíu mày, câu trả lời của Ác Quỷ Máu hơi khác với dự đoán của nàng, nàng còn tưởng hắn sẽ tiếp tục giả dạng Thiên Ma, cố tình lừa gạt.
“Vậy tại sao ngươi lại giả dạng thành Thiên Ma, tới U Minh Phủ của bản vương là có mưu đồ gì. Nếu không cho bản vương một câu trả lời thích đáng thì đừng hòng rời đi.” – Minh Tuệ hung dữ nói, trêи người nàng tỏa ra minh khí cuồn cuộn, khí thế tăng cao. Phía sau lưng xuất hiện hư ảnh của một con rồng màu đen, đang nhe nanh múa vuốt nhìn Ác Quỷ Máu.
“Ha! Mỹ nữ thật hung dữ! Nhưng lời cô nói sai hoàn toàn. Từ bao giờ ta lại giả dạng Thiên Ma cơ chứ? Bộ ta mở miệng nói mình là Thiên Ma hay sao?”
“Đều là do các người nhìn thấy ta và Huyết Thiên Ma giống nhau, sau đó tự đưa ra nhận định. Còn ta thì lười giải thích, ai muốn nghĩ sao thì nghĩ.” – Ác Quỷ Máu bình tĩnh trả lời, hoàn toàn không sợ hãi khi bị vạch trần.
Minh Tuệ sững người một giây, quả thực lời Ác Quỷ Máu nói nàng không bắt bẻ được.
“Vậy ngươi tới U Minh Phủ làm gì?”
“Không phải ta nói rồi sao, ta bị lạc đường.” – Ác Quỷ Máu nhún vai trả lời.
“Ngươi cảm thấy ta sẽ tin sao? Thân là Minh Vương ta có trách nhiệm bảo vệ cho con dân, không thể để một kẻ lạ mặt như ngươi ẩn núp trong thành mà không rõ lý do. Nếu ngươi không chịu nói thật thì đừng trách ta.” – Minh Tuệ nhìn Ác Quỷ Máu chằm chằm, trong tay xuất hiện một cây quyền trượng màu đen, giống như có thể tấn công bất cứ lúc nào.
“Vậy thì ta đến đây để cua gái, như vậy được chưa?” – Ác Quỷ Máu đành bịa ra một lý do vớ vẩn.
“Xem ra bản vương phải ép ngươi khai rồi!” – Minh Tuệ nghe câu trả lời thì bừng bừng nổi giận.
“Minh Thuật – Bàn Tay Trói Buộc.” – Cây quyền trượng của Minh Vương sáng rực lên, ánh sáng nó tỏa ra vô cùng kỳ dị, một thứ ánh sáng mịt mờ tăm tối, bên trong viên ngọc ở đỉnh quyền trượng thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh gào rú.
Vô số cánh tay màu đen xuất hiện trong không trung, chúng chụp thẳng vào người Ác Quỷ Máu, đem hắn giữ chặt lại.
“Nhanh nói ra lý do ngươi đến đây, nếu không bản vương sẽ giết ngươi để trừ hậu họa.” – Minh Tuệ hung ác nói, trêи người nàng xuất hiện