Cách xa U Minh thành hơn mười dặm về phía nam là một quảng trường đá, trêи mặt đất không hề có cây cỏ, chỉ có những dải địa y màu đen mọc lan tràn khắp nơi.
Thiết Ngưu cõng Tiểu Bạch bay đến một tảng đá lớn thì ngừng lại, hắn đặt tay trước ngực, miệng lẩm nhẩm một câu chú ngữ.
“Mở!” – Thiết Ngưu hô lớn, từ ngón tay hắn bắn ra một đạo pháp quyết màu đen, nhập vào bên trong tảng đá.
Hành động của hắn kϊƈɦ hoạt một trận pháp được ẩn giấu dưới lòng đất, trận pháp nhấc bổng tảng đá lên hé lộ cửa hang bên dưới.
Thiết Ngưu liền đem Tiểu Bạch đưa vào bên trong, sau khi hắn chui vào động phủ thì trận pháp đóng lại, đem tảng đá đặt vào chỗ cũ.
Nơi này chính là động phủ bí mật của hắn, dùng để ẩn núp trong trường hợp nguy cấp, phía bên ngoài có huyễn trận che dấu vô cùng cẩn thận, cho dù dùng thần thức quét qua cũng không thể phát hiện động phủ bên dưới.
Bên trong động phủ vì đảm bảo tính bí mật nên vô cùng đơn sơ, chẳng hề có đồ đạc gì.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường đá được cắt gọt bằng phi kiếm, lại thêm mấy cái hốc khoét sâu vào trong tường để làm kệ chứa đồ vật.
Thiết Ngưu đem Tiểu Bạch đặt lên giường, lại đem một cái minh khí kỳ lạ giống như vòng cổ có quả chuông nhỏ đeo vào cổ nàng.
Hắn lầm rầm niệm chú ngữ, chiếc vòng cổ lóe lên những phù văn màu đen, đem pháp lực của Tiểu Bạch phong ấn.
Cái vòng cổ này Thiết Ngưu nhặt được từ thi thể của một tu sĩ linh tộc bị té chết, tác dụng ban đầu là phong ấn pháp lực để khống chế yêu thú làm linh sủng. Thiết Ngưu liền lợi dụng nó để giam cầm muội muội.
Sắp xếp mọi việc xong xuôi Thiết Ngưu ngồi xuống bên cạnh Tiểu Bạch, hắn lấy ra vài lo đan dược đổ hết vào miệng, khoanh chân đả tọa.
“Giờ chỉ cần bế quan trăm năm, làm con rùa rụt đầu, đợi con quái vật kia rời đi thì mọi chuyện sẽ như cũ.” – Thiết Ngưu lầm bầm tự an ủi bản thân.
Một lúc sau thì Tiểu Bạch tỉnh lại, nàng hé mở đôi mắt liền phát hiện mình đang bị nhốt trong một hang động tối om, minh khí trong cơ thể bị giam cầm, toàn bộ thần thông pháp lực không cách nào sử dụng.
“Ca ca! Huynh làm gì vậy? Mau thả muội ra!” – Tiểu Bạch tức giận hỏi.
“Muội tỉnh rồi sao? Huynh biết muội rất giận huynh, nhưng ta làm việc này vì tốt cho muội.”
“Gã Thiên Ma đó là một con quái vật, hắn ta dùng tà thuật thao túng muội, chỉ cần muội nghe lời ta, ở đây bế quan trăm ngàn thì mọi chuyện sẽ ổn.”
“Lúc đó huynh muội chúng ta sẽ vui vẻ như trước.” – Thiết Ngưu cố gắng khuyên bảo.
“Không! Huynh thả muội ra ngay! Tại sao huynh lại dẫn Minh Vương đến? Nếu phu quân có chuyện gì thì muội sẽ giết huynh trả thù!” – Tiểu Bạch hét lớn, sau đó nàng bật khóc.
Trong đầu nàng xuất hiện cảnh Minh Tuệ hóa thành U Minh Ma Long, dùng móng vuốt đem Ác Quỷ Máu xé nát. Tiểu Bạch biết Ác Quỷ Máu rất mạnh, có thể dễ dàng đánh bại nàng và Thiết Ngưu. Nhưng Minh Tuệ trong mắt nàng còn mạnh hơn nữa, cách đây rất lâu từng có mấy gã phạm nhân trốn thoát khỏi trại giam, chúng đều là những cường giả Độ Kiếp Kỳ hùng bá một phương.
Nhưng ngay khi chúng vừa thoát ra khỏi nhà tù, chưa chạy được bao xa thì đã bị một con rồng đen to hơn trăm mét cản lại. Con quái vật đó giơ móng vuốt lên liền đem mấy tên phạm nhân xé toạc, nó há cái miệng rộng liền nuốt chửng tất cả.
Tiểu lo sợ Ác Quỷ Máu đánh không lại Minh Vương, cũng bị nàng giết chết như vậy.
“Hãy thông cảm cho ta, đợi tà thuật hết tác dụng thì muội sẽ hiểu.” – Thiết Ngưu nói xong tiếp tục nhắm mắt đả tọa, không để ý đến Tiểu Bạch nữa.
“Ca ca! Ca ca! Mau thả muội ra! Muội phải trở về xin Minh Vương tha cho Tà Huyết!” – Tiểu Bạch nhào tới, dùng đôi tay nhỏ bé lay lay Thiết Ngưu, liên tục cầu xin hắn.
Thiết Ngưu đương nhiên sẽ không làm theo lời nàng, hắn phong bế hai tai, nhắm mắt giả làm bức tượng.
Năn nỉ hồi lâu không tác dụng gì, Tiểu Bạch lại dùng tay cố gắng tháo chiếc vòng trêи cổ xuống. Nhưng pháp lực bị phong bế, sức lực yếu ớt của nàng không thể nào phá hủy chiếc vòng.
Hai bàn tay nàng tì mạnh vào, ra sức kéo đứt cái vòng quỷ quái, nhưng cái vòng vẫn nguyên vẹn, còn tay nàng thì rướm máu.
“Ca ca! Mau thả muội ra! Muội đã là thê tử của Tà Huyết, thân thể cũng đã trao cho chàng. Huynh nhốt muội để làm gì nữa, mau thả muội ra đi.” – Tiểu Bạch khóc sướt mướt, dùng đôi tay nhuốm máu lay lay Thiết Ngưu.
Nhìn mỹ nhân rơi lệ thì dù Thiết Ngưu có là con trâu sắt thì hắn cũng động lòng.
“Tiểu Bạch! Nàng không cần lo về việc này, ta là yêu nàng thật lòng. Chỉ cần muội chịu ở bên cạnh ta, quên con quái vật kia đi thì ta sẽ tha thứ cho nàng.” – Thiết Ngưu ôm lấy Tiểu Bạch, muốn an ủi nàng.
Nào ngờ Tiểu Bạch giống như nổi điên, đem hắn xô ra.
“Không! Muội không yêu huynh. Nếu huynh không thả muội đi thì muội sẽ chết!” – Vừa dứt lời Tiểu Bạch liền lao thẳng vào vách tường, đem đầu đập mạnh vào vách đá cứng rắn, sau đó liền ngã ra đất, máu từ vết thương trêи trán nàng tuôn ra liên tục.
“Tiểu Bạch!” – Thiết Ngưu hoảng sợ chạy tới ôm lấy nàng, đem vài viên đan dược chữa thương nhét vào miệng.
“Sao muội không chịu hiểu cho ta. Tên Thiên Ma đó thì có gì tốt mà muội lại thích hắn. Tình nghĩa hơn vạn năm của chúng ta lại không bằng hay sao?” – Thiết Ngưu đau lòng oán trách.
Tiểu Bạch chính ngay lúc này âm thầm với tay lên đầu, dùng mái tóc dài che khuất tầm nhìn, nắm chặt một cây trâm ngọc. Nàng chờ Thiết Ngưu sơ ý liền vung tay lên, cầm cây trâm đâm thẳng vào ngực Thiết Ngưu.
“Hự!” – Thiết Ngưu rêи lên một tiếng liền gục ngã, cây trâm ngọc đâm hơn phân nửa vào ngực hắn, máu rỉ ra từ vết thương đen ngòm tanh tưởi.
“Ca ca! Muội xin lỗi, muội không muốn hại huynh. Bạch Ngọc trâm có độc, huynh mau gỡ chiếc vòng này ra cho muội. Muội sẽ đem thuốc giải cho huynh.” – Tiểu Bạch nức nở nói, nàng đã cùng đường nên mới phải ra tay với huynh trưởng.
“Hay! Hay lắm! Ha ha ha!” – Thiết Ngưu dùng ánh mắt xám xịt nhìn Tiểu Bạch, hắn nói liền mấy tiếng hay, sau đó lại cười lớn, giống như là phát điên.
“Tiện nhân!”
“Chát!” – Thiết Ngưu chửi lớn, hắn giáng thẳng bàn tay trâu nước, tát mạnh vào mặt Tiểu Bạch, âm thanh vang lên chát chúa, khiến Tiểu Bạch ngã xuống sàn nhà, e rằng xương hàm cũng đã bị gãy.
“Hơn vạn năm nay ta yêu thương cung phụng ngươi như vậy không đủ hay sao? Bao nhiêu đan dược minh thạch ta kiếm được đều cho ngươi, thậm chí vì giúp ngươi dễ dàng đột phá, tránh khỏi Thiên Kiếp thì ta cùng Tam Thủ Ma Lang liều mạng, lại cùng U Linh Minh Hổ chém giết, đem hồn hạch của chúng cho ngươi. Nếu không phải vì ngươi thì ta đã sớm là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ hậu kỳ, thậm chí phi thăng từ lâu, sao có thể là con chó canh cửa như bây giờ.”
“Tất cả ta làm là vì cái gì? Không phải là vì chờ ngươi tu luyện đến Độ Kiếp Kỳ, sau đó cùng ngươi phi thăng, kết nghĩa phu thê làm một đôi quỷ tiên quyến lữ hay sao?”
“Bây giờ ngươi lại vì con quái vật kia mà hạ độc thủ với ta? Ngươi có còn lương tâm hay không? Tình nghĩa vạn năm bị chó ăn rồi sao?” – Thiết Ngưu gầm rú điên loạn, trong lúc hắn nói thì chất độc cũng lan từ ngực lên cổ, chẳng bao lâu sẽ lên đến đầu.
“Ca ca, là muội có lỗi với huynh, nhưng muội vốn không yêu huynh, huynh cưỡng ép cũng vô dụng.” – Tiểu Bạch ôm mặt khóc thút thít, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp.
Thiết Ngưu thấy vậy thì không đành lòng, hắn ngồi phịch xuống đất, đem chiếc châm rút ra khỏi ngực, lại lấy một lọ thuốc bột màu đen rắc vào miệng vết thương.
Bạch Ngọc Trâm chính là quà hắn tặng cho Tiểu Bạch, chất độc cũng là hắn cho nàng phòng thân, đương nhiên là hắn sẽ có thuốc giải. Chỉ là hắn vạn lần không ngờ Tiểu Bạch lại dùng thứ này đối phó hắn.
“Khụ khụ…” – Thiết Ngưu há miệng phun ra một ngụm máu độc, vùng da bị chất độc ăn mòn cũng dần bình phục, nhưng cơ thể lại rơi vào trạng thái tê liệt.
“Đại ca, huynh thả muội đi đi, muội sẽ không trách huynh, sau này chúng ta vẫn sẽ là huynh muội tốt.” – Tiểu Bạch thấy Thiết Ngưu có thuốc giải liền biết kế hoạch uy hϊế͙p͙ của mình thất bại, nàng lại chuyển sang năn nỉ hắn.
“Tiện nhân! Nếu ngươi không im miệng thì ta sẽ giết ngươi!” – Thiết Ngưu gầm lên, cơn tức giận lại làm hắn ho ra mấy búng máu.
Ánh mắt của hắn lúc này đỏ ngầu, trong lòng tràn ngập oán hận. Tiểu Bạch thấy vậy thì sợ hãi, nàng ngồi vào vách tường đối diện với Thiết Ngưu, im lặng nhìn hắn.
Bỗng từ trêи cao vang lên âm thanh