“Cứu hắn một mạng vậy.” – Minh Tuệ thầm nghĩ, bộ dáng chết dần chết mòn của Ác Quỷ Máu trông vô cùng thê thảm, khiến nàng động lòng trắc ẩn.
Nàng lấy ra từ túi trữ vật một chiếc hộp đá màu đen, trêи vỏ hộp có cấm chế hình âm dương bát quái, bên ngoài lại dán thêm chín lá bùa khác nhau, mỗi một lá bùa là một tầng cấm chế có tác dụng bảo vệ đồ vật bên trong.
Phải mất một lúc lâu Minh Tuệ mới phá giải xong toàn bộ cấm chế, nàng cắn ngón tay nhỏ máu lên vỏ hộp, điều khiển giọt máu loang khắp ấn ký bát quái.
“Lách cách…” – Âm thanh cơ quan vang lên, nắp hộp mở ra để lộ một chiếc bình ngọc.
Minh Tuệ cầm lấy chiếc bình đưa cho Tiểu Bạch.
“Đây là U Minh Cứu Khổ Hoàn Hồn Đan, là thánh dược chữa thương của Minh Giới, cho dù là người đã chết nhưng chỉ cần một tia linh hồn cũng có thể cứu sống.”
“Ngươi cho hắn uống đi.”
Sau khi cho thuốc thì Minh Tuệ liền cảm thấy hối tiếc, phải biết lọ thuốc này vô cùng trân quý, cả Minh Giới chỉ có vài viên, là bảo vật mẫu thân cho nàng phòng thân.
“Minh Vương… Vật này quá trân quý… Thần không dám nhận…” – Tiểu Bạch run run nhận lấy lọ thuốc, nhưng nàng không dám sử dụng.
“Cứ dùng đi, ngươi đi theo bản vương đã lâu, xem như trả công cho ngươi. Bản vương không phải loại vô tình vô nghĩa thấy người thân của thuộc hạ chết mà không cứu.” – Minh Tuệ nghĩa khí nói.
Bỗng một bàn tay trơ xương tóm lấy chiếc bình, ném lại cho Minh Tuệ.
“Thứ này ta không cần, trả lại cho cô.” – Ác Quỷ Máu nói với giọng vô cùng quái dị, nó khàn khàn mà kẽo kẹt, giống như tiếng kim loại ma sát.
“Phu quân? Chàng không sao chứ?” – Tiểu Bạch vô cùng hoảng hốt, nàng cảm thấy Ác Quỷ Máu giống như sắp rời xa nàng.
“Hắc hắc, đương nhiên là có sao rồi, giờ ta chết đây.” – Ác Quỷ Máu cười ngặt nghẽo, một nụ cười vô cùng kỳ lạ.
Khi nụ cười biến mất thì toàn bộ cơ thể nó vỡ vụn ra thành cát bụi, phần lớn rơi xuống đất, số còn lại bay trong không khí.
“Phu quân!” – Tiểu Bạch hét lên, nàng vươn tay chụp vào không khí, cố gắng giữ lấy những hạt bụi, nhưng chúng cũng theo kẻ tay nàng rơi ra ngoài.
“Sao chàng lại rời xa thϊế͙p͙…” – Tiểu Bạch nghẹn ngào khóc nấc lên, hai hàng lệ chảy dòng dòng.
“Chết rồi? Ngay cả thần hồn cũng không còn?”
“Rõ ràng là có cơ hội sống tiếp? Sao lại từ bỏ?” – Minh Tuệ ngơ ngác cầm bình ngọc trong tay, một nỗi buồn man mác dần len lỏi trong lòng.
“Cô nén đau buồn, cuộc sống luôn luôn như vậy, những người thương yêu luôn biến mất vào một ngày nào đó.” – Nàng vỗ vai Tiểu Bạch, cố gắng an ủi.
Nàng đã từng mất đi phụ thân, nên hiểu rõ cảm giác người thân đột ngột qua đời nó đau khổ đến mức nào.
“Hắc… Hắc… Tiểu Bạch đừng khóc… Không phải ta nói ta có thể… Hồi sinh rồi sao…” – Bỗng trong phòng vang lên âm thanh của Ác Quỷ Máu, giọng nói của nó trở nên hư ảo, khi gần khi xa.
“Phu quân? Chàng ở đâu?” – Tiểu Bạch ngơ ngác nhìn bốn phía, nhưng không cách nào nhìn thấy Ác Quỷ Máu, chỉ nghe tiếng mà chẳng thấy người.
“Hắc hắc… Đợi lát nữa nàng sẽ thấy… Còn giờ ta đang bay lơ lửng khắp phòng…” – Ác Quỷ Máu cười ngặt nghẽo, giống như vô cùng thích thú với trò đùa của mình.
“Minh Tuệ Nhãn!” – Vị Minh Vương xinh đẹp hô to tên chính mình, nàng dùng ngón tay bôi bôi lên mí mắt, khiến đôi mắt của nàng thay đổi, lòng trắng mắt biến mất, khiến đôi mắt trở nên đen tuyền, tỏa sáng long lanh.
Nàng dùng Minh Tuệ Nhãn quét qua quét lại căn phòng liền phát hiện ra những điểm đặc biệt. Trong phòng có những điểm sáng đỏ luôn luôn nhấp nháy, sáng hơn những điểm khác, Minh Tuệ có thể cảm nhận được khí tức linh hồn yếu ớt bên trong chúng.
Nàng liền tiện tay tóm lấy một điểm sáng để nghiên cứu.
“Này, thả ta ra.” – Âm thanh của Ác Quỷ Máu phát ra từ đốm sáng, trơn tru thoát khỏi tay Minh Tuệ.
Nữ Minh Vương vô cùng ngạc nhiên, nàng có cảm giác mỗi một điểm sáng này đều là hắn, hắn đã tự phân chia thành vô số cơ thể nhỏ xíu.
Bỗng huyết vụ trong phòng quay cuồng, chúng nghe theo mệnh lệnh của những đốm sáng, bắt đầu hội tụ về một điểm.
Đất cát dưới sàn nhà cũng nhẹ nhàng bay lên, chúng hóa thành một cơn lốc xoáy, xoay tròn khắp cả phòng, và dần dần tụ họp lại. Giữa cơn lốc dần xuất hiện một bóng người, theo sự xoáy chặt của cơn lốc thì hình bóng hư ảo dần trở nên rõ ràng, cuối cùng hoàn toàn ngưng tụ lại thành Ác Quỷ Máu.
Lúc này vẻ mặt nó vô cùng sáng sủa, lông tóc không hao tổn gì, khác xa với bộ dạng bi thảm như tượng đất hồi nãy.
“Phu quân… Chàng làm thϊế͙p͙ sợ chết khϊế͙p͙.” – Tiểu Bạch nước mắt lưng tròng ôm lấy Ác Quỷ Máu, nàng cố gắng giữ hắn thật chặt, giống như sợ hắn sẽ biến mất.
“Hắc hắc, ta đâu có ý định hù dọa nàng, không phải ta nói ta có thể hồi sinh rồi sao?” – Ác Quỷ Máu cười ngặt nghẽo, nó cảm thấy việc giả chết để trêu chọc người khác rất thú vị.
“Ngươi có thể mặc quần áo vào sao? Thật không biết xấu hổ!” – Minh Tuệ đỏ mặt quay đi chỗ khác.
Ác Quỷ Máu mới nhìn lại mình, toàn thân trần trụi không một mảnh vải.
“Khục… Xin lỗi…” – Ác Quỷ Máu nói xin lỗi với vẻ mặt hết sức cợt nhả, nhưng nó vẫn lấy ra một bộ quần áo để mặc vào.
“Ta còn tưởng là một vở tình cảm lâm ly bi đát, ai dè lại là một trò hề lố bịch, xém chút nữa thì lãng phí thánh dược.” – Sự cảm động và lòng trắc ẩn của Minh Tuệ trôi theo dòng nước.
“Gì? Ta đùa giỡn với thê tử của ta cũng không được sao? Có phải cô ăn cẩu lương nên tức giận?” – Ác Quỷ Máu sử dụng thái độ “lêu lêu mấy đứa không có người yêu” nhìn Minh Tuệ, vẻ mặt cực kỳ gợi đòn.
Cái vẻ mặt lố bịch của Ác Quỷ Máu khiến Minh Tuệ vô cùng chán ghét, nhưng nàng lại không tiện phát tác.
“Bản vương sẽ không cùng ngươi so đo, thông tin về ngươi ta đã hỏi Bạch Hộ Pháp, ngươi có thể tạm thời ở lại U Minh thành, nhưng tốt nhất đừng gây ra phiền phức gì.”
“Ngày thất nhật thất nguyệt thường niên nước sông Minh Hà sẽ chảy ngược. Ngươi có thể đi theo dòng sông mà trở về mặt đất.”
Minh Tuệ nói xong thì lấy mặt nạ và áo choàng mặc vào, nhanh chóng rời đi để khỏi phải thấy những hình ảnh đáng xấu hổ.
“Kỳ đà cản mũi cuối cùng cũng đi rồi.” – Ác Quỷ Máu lầm bầm nho nhỏ trong miệng.
“Con vịt bị vặt lông trói chặt vẫn có thể bay đi mất, nếu không phải