"Đàn ông trong thiên hạ đều chẳng ra gì! Kẻ trăng hoa háo sắc thì càng đáng chết!" - Minh Linh trong mắt tràn ngập vẻ chán ghét.
Nàng ngồi xếp bằng trên giường, lấy ra một viên đan dược uống vào. Vừa nãy nàng cùng Ác Quỷ Máu chém giết, nhìn qua thì rất đơn giản, nhưng nàng sử dụng cũng đều là sát chiêu, tổn hao rất lớn.
Đan dược nuốt vào miệng hóa thành một dòng năng lượng, theo minh mạch di chuyển, khiến sắc mặt của Minh Linh trở nên tốt hơn rất nhiều.
Mũi nàng hơi nhúc nhích, liền ngửi thấy mùi máu tanh, tương đối khó chịu. Dưới sàn nhà là một mảnh máu tươi, từng làn sương màu đỏ bốc lên cao.
"Yên Lan Yên Nhi! Vào đem thứ dơ bẩn này đem ra ngoài, đồng thời chuẩn bị nước tắm cho bổn cung." - Minh Linh nói vọng ra ngoài cửa, nàng là một người thích sạch sẽ, thi thể của Ác Quỷ Máu khiến nàng rất khó chịu.
Nhưng vị Minh Đế đợi hồi lâu vẫn không thấy hai tỳ nữ bước vào, lông mày của nàng hơi nhíu lại.
"Hai nha đầu này! Chẳng lẽ chúng vì một gã đàn ông, mà không nghe lời ta nữa?"
Minh Linh đành phải tự mình đi ra ngoài, để xem hai nha hoàn đang làm gì.
"Các ngươi đang trách bổn cung sao? Tà Huyết chỉ là một tên sắc quỷ, các ngươi không cần vì hắn mà buồn bã. Bổn cung giết hắn cũng vì tốt cho các ngươi."
Minh Linh vừa nói vừa đem cửa phòng mở ra, nhưng phía bên ngoài một mảnh vắng lặng, Yên Lan Yên Nhi cũng không biết đã đi đâu.
Trên trời chìm trong sắc đỏ, những đám mây minh khí đều bị nhuộm thành màu máu, U Minh Phủ lặng lẽ như tờ, không hề có một âm thanh.
"Chuyện gì thế này?" - Minh Linh ngẩn ngơ, nhìn những cơn gió đỏ lòm thổi qua mặt đất.
"Hắc Hắc... Đây gọi là gậy ông đập lưng ông!" - Âm thanh của Ác Quỷ Máu vang lên từ phía sau, khiến Minh Linh quay đầu lại nhìn.
Lúc này Ác Quỷ Máu đã hoàn toàn khôi phục, trên người một vết thương nhỏ cũng không có.
"Ngươi!" - Minh Linh vô cùng hoảng sợ, vừa nãy nàng đã cẩn thận kiểm tra thi thể của Ác Quỷ Máu, chắc chắn hắn đã chết, không còn một tia sinh cơ.
"Có phải thắc mắc tại sao ta còn sống? Nàng cảm thấy Ác Quỷ Máu ta dễ chết như vậy sao?"
"Ta liền nói cho nàng biết! Thế gian này không phải chỉ một mình nàng biết dùng huyễn thuật!" - Ác Quỷ Máu nở nụ cười độc ác.
Ngay từ lúc bắt đầu giao chiến nó đã sử dụng kỹ năng khống chế thế giới, sau đó đem bản thân tự bạo, hóa thành huyết vụ, đồng thời đem Ma Trận Máu khuếch tán.
Thứ cùng Minh Linh chiến đấu chỉ là một ảo ảnh máu do nó tạo ra, cảnh đầu rơi, cảnh bị chém giết cũng hoàn toàn là ảo ảnh.
Người tu luyện huyễn thuật thường mắc phải một khuyết điểm chí mạng, bởi vì thường xuyên lừa gạt kẻ khác, nên họ chẳng bao giờ nghĩ đến việc sẽ bị một kẻ cũng tinh thông huyễn thuật lừa lại.
"Minh Linh thân yêu! Giờ nàng có thể tỉnh lại rồi đó! Hắc hắc!" - Ác Quỷ Máu cười khoái trá.
Vị Minh Đế xinh đẹp mở bừng hai mắt, nàng liền phát hiện mình đang nằm trên giường, tay chân bị trói chặt vào bốn chân giường bởi những sợi tơ đỏ.
Trong phòng ngàn ngập mùi máu tươi, huyết vụ bay phiêu phiêu trong không khí, thỉnh thoảng lại có những sợi năng lượng giống như tia máu bay vụt qua trước mặt.
Ác Quỷ Máu đứng ngay bên cạnh giường, trên tay cầm một cái nhẫn trữ vật, một con dao nhỏ màu trắng và một tiểu kiếm màu đen, trên khuôn mặt nó nở nụ cười chiến thắng, vô cùng đắc ý.
"Sắc quỷ! Mau thả bổn cung ra!" - Minh Linh tức giận hét lên, đem tay chân giãy giụa kịch liệt, nhưng tơ máu lại dẻo dai vô cùng, lại còn có khả năng đàn hồi, nàng kéo thế nào cũng không đứt được.
"Thả? Mất bao nhiêu công sức mới câu được con cá lớn như nàng, sao có thể thả ra cơ chứ?" - Ác Quỷ Máu vừa nói vừa lục lọi nhẫn trữ vật của Minh Linh, thản nhiên lấy ra mấy viên đan dược, sau đó ném vào miệng.
"Vô sỉ! Nếu ngươi không thả ta ra! Bổn cung giết ngươi!" - Mắt phượng giống phun lửa, nhìn Ác Quỷ Máu chằm chằm, nếu ánh mắt có thể giết người, e rằng Ác Quỷ Máu đã thực sự bị giết chết.
"Vẫn muốn giết ta sao? Nàng không nhìn kỹ xem tình hình đang là thế nào?"
"Nàng bây giờ là cá nằm trên thớt, mặc ta định đoạt, tốt nhất là biết thân biết phận chút đi."
Ác Quỷ Máu cười lạnh, nó lại lấy ra một đống đá năng lượng trong nhẫn trữ vật, đem từng viên bóp nát, hút vào trong miệng. Minh Linh vô cùng giàu có, đan dược linh thạch trữ lượng rất nhiều, Ác Quỷ Máu ăn đến no bụng cũng chỉ mới vơi đi một ít.
"Vậy ngươi muốn cái gì?" - Minh Linh vô cùng tức giận, nhưng nàng rốt cuộc cũng phải nhượng bộ. Nhẫn trữ vật và minh bảo đều đã bị Ác Quỷ Máu lấy mất, thân lại bị giam cầm, pháp lực bị rút cạn, không nhượng bộ cũng không được.
"Hắc hắc, ta là đang suy nghĩ, nàng lừa nhiều người như vậy. Nếu mấy tên Thiên Ma Ma Minh Đế kia biết được sự thật, thì chúng sẽ phản ứng như thế nào." - Ác Quỷ Máu nở nụ cười tà ác, nó đem ác niệm của bản thân lan truyền trong không khí.
"Ngươi!" - Minh Linh biến sắc, ác niệm lan tràn đem nàng dọa sợ, nàng có cảm giác kẻ trước