Yên Lan Yên Nhi đứng đợi ở bên ngoài hơn mười ngày mà không có động tĩnh gì.
"Tỷ tỷ, vì sao lâu như vậy Minh Đế không ra ngoài?" - Yên Nhi lo lắng hỏi, sắc mặt của nàng lúc này rất tệ, hai mắt sưng phù lên.
"Có lẽ người đang tu luyện, chúng ta không cần quấy rầy."
"Vậy Tà Huyết thì sao?"
"E là Minh Đế đã băm hắn thành thịt vụn, thủ đoạn của người muội biết rồi đó."
"Kẻ dám đắc tội với người không một ai có kết quả tốt, tên sắc quỷ kia háo sắc như vậy, người không giết hắn mới lạ."
"Muội cũng không cần buồn, hắn chết cũng tốt, chúng ta tiếp tục sống như cũ."
"Kẻ bạc tình như vậy, sống thêm một ngày thêm một nữ nhân bị hắn làm hại."
Yên Lan an ủi, chính nàng cũng không biết nên làm gì.
Yên Nhi nghe vậy thì lấy ra một đống lá bùa, nàng thi triển hỏa cầu thuật, đem đống lá bùa đốt cháy.
"Tà Huyết... Chàng kiếp sau nhớ làm một cái chung thủy nam nhân, đừng làm sắc quỷ nữa, sớm muộn cũng chết dưới tay nữ nhân." - Yên Nhi vừa đốt giấy vừa lẩm bẩm trong miệng.
"Muội làm gì vậy?" - Yên Lan nghi hoặc hỏi.
"Đốt chút vàng mã cho chàng, xem như chấm dứt đoạn duyên phận này." - Yên Nhi buồn bã trả lời.
"Hắn không nhận được đâu, U Minh Nhận có thể xuyên toa không gian đem nguyên thần chém chết, người bị Minh Đế giết hồn phách cũng chẳng còn, muốn chuyển thế luân hồi cũng không thể." - Yên Lan lắc đầu giải thích.
"A...Vậy cũng quá tàn nhẫn rồi..." - Yên Nhi hoảng sợ nói.
"Chỉ trách hắn đứng núi này trông núi nọ, muội đem cả tâm can giao cho hắn, còn hắn chỉ xem chúng ta như công cụ tiết dục. Không cần vì hắn mà thương tâm."
Đúng lúc này phía bên trong vang lên âm thanh của Minh Linh.
Yên Lan Yên Nhi liền tức tốc đi vào bên trong.
Vừa thấy Ác Quỷ Máu Yên Nhi liền hét toáng lên.
"A...Tà Huyết... Chàng còn sống... "
"Vô lễ!" - Minh Linh tức giận quát, đem uy áp tỏa ra ngoài.
"Xin Minh Đế tha tội!" - Yên Lan kéo Yên Nhi quỳ xuống, cô em này của nàng rất hay xao động, không giỏi kiềm chế cảm xúc như nàng.
"Từ nay Tà Huyết là trượng phu của ta, sẽ là chủ nhân mới của các ngươi. Hai ngươi hầu hạ chàng thật tốt, nếu không ta sẽ hỏi tội hai ngươi." - Minh Linh chậm rãi nói.
Hai nữ nghe xong liền sững sờ, không tin nổi vào tai mình. Hai người họ hiểu Minh Đế rất rõ, Minh Linh là một cái vô cùng chung thủy người, bắt nàng tái giá với người khác còn khó hơn giết chết nàng.
"Các ngươi không nghe rõ sao? Có cần bổn cung nhắc lại?" - Minh Linh thấy hai tỳ nữ không trả lời, liền dùng ánh mắt lạnh băng nhìn các nàng.
"Tuân lệnh Minh Đế!" - Yên Lan Yên Nhi liền cúi đầu nhận lệnh.
"Về sau gọi ta là Minh Hậu! Thật không biết phép tắc!" - Minh Linh nhíu mày.
"Không cần, ta không thích làm vua, cái chức Minh Đế kia vẫn để nàng làm đi." - Ác Quỷ Máu ngay lập tức lắc đầu, đối với nó làm vua chính là một gánh nặng, nó chỉ thích tự do tự tại, đi đến nơi nó thích, làm việc nó muốn làm.
"Tại sao? Thiếp làm Minh Đế cũng chỉ là giúp chàng xây dựng Minh Quốc, muốn chờ chàng trở về sẽ giao lại nó nguyên vẹn cho chàng. Không phải chàng muốn tạo ra một đất nước mọi người đều có thể sống vui vẻ, giống như thiên đường sao?"
"Xin lỗi Linh nhi, ta cảm thấy nàng điều hành đất nước rất tốt, nàng làm Minh Đế sẽ tốt hơn ta."
"Ác quỷ bọn ta yêu thích nhất là tự do, tự do tuyệt đối, không muốn vướng bận bất cứ chuyện gì."
Ác Quỷ Máu bắt đầu thao thao bất tuyệt về cái tư tưởng tự do của nó.
"Mọi người trên đời đều có quyền tự do, có quyền mưu cầu hạnh phúc. Nàng cũng như vậy, nên sống vì bản thân mình nhiều hơn, không cần lúc nào cũng nghĩ cho ta."
Minh Linh nghe xong thì không hiểu gì, nàng cảm thấy nữ nhân lấy chồng thì phải nghe theo chồng, làm một cái hiền thê lương mẫu, hết lòng yêu thương chồng con.
"Thiếp hiểu rồi." - Minh Linh nhu thuận đáp.
"Hai người các ngươi hầu hạ phu quân tắm rửa, về sau các ngươi không cần hầu hạ ta nữa, nghe theo lệnh của phu quân là được." - Sau đó nàng hướng về hai nữ tỳ ra lệnh.
"Để thiếp đi chuẩn bị bữa sáng, thật lâu mới lại có thể nấu ăn cho chàng." - Minh Linh hiền thê muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Ác Quỷ Máu kéo lại.
"Nàng không cần vì ta vất vả, những thứ ta vừa nói nàng không hiểu sao? Nàng chỉ cần làm việc nàng muốn là được, không cần lo nghĩ cho ta."
"Thì thiếp đang làm việc thiếp muốn mà, có thể nấu những món ăn ngon cho chàng và Minh Tuệ, chính là việc khiến thiếp vui vẻ nhất." - Minh Linh mỉm cười trả lời.
"Nhưng mà ta..." - Ác Quỷ Máu cảm thấy hơi khó xử.
"Chàng không cần vì thiếp mà lo lắng, chỉ cần gia đình ba người chúng ta lại có thể ở bên nhau, là thiếp đã mãn nguyện."
Minh Linh nói xong liền khoác lên người một chiếc tạp dề làm bếp, Ác Quỷ Máu dễ dàng nhận ra đó là chiếc tạp dề năm vạn năm trước nàng mặc, xem ra nàng đã cất giữ nó rất cẩn thận.
"Sở thích của Minh Linh thật kỳ lạ...nhưng như vậy cũng tốt." - Ác Quỷ Máu cũng không biết nói gì, phụ nữ người thì thích nữ quyền, thích tự do, thậm chí là thích cai trị đàn ông, nhưng người lại thích làm hiền thê lương mẫu, yêu chồng thương con.
Minh Linh vừa ra khỏi phòng, Yên Nhi liền nhào tới ôm Ác Quỷ Máu.
"Thực sự là huynh... Huynh vẫn còn sống..." - Tiểu sắc nữ chủ động đem bờ môi hôn tới, mấy ngày nay nàng vô cùng lo lắng.
"Ngươi vì sao vẫn còn sống? Vì sao Minh Đế lại đối xử với ngươi thân mật như vậy?" - Yên Lan nghi hoặc hỏi.
"Ta đương nhiên là còn sống, ta là phu quân của Minh Linh, nàng sao có thể giết ta được."
"Ngươi