Ác Quỷ Máu lại đợi suốt cả tuần, mỗi ngày ngắm biển chán thì nó lại cùng thê tử lăn ga trải giường, sau đó lại ngắm hoàng hôn hóng gió biển.
"Long Nữ sắp đói chết rồi! Khi nào lũ cá mới xuất hiện?" - Long Nữ vô cùng tức giận, Ác Quỷ Máu nói thả cá đi để chúng gọi người tới báo thù.
Nhưng kết quả là đợi dài cổ vẫn không thấy Sa Tộc đâu.
"Có lẽ lũ Sa Tộc chỉ được cái mã bề ngoài hung ác, còn bên trong thì nhát như chuột, thủ lĩnh bị giết liền sợ mất mật, ngay cả trả thù cũng không dám." - Ác Quỷ Máu giải thích.
"Tất cả là tại ngươi! Tự nhiên thả chúng đi! Nếu vẫn không cho Long Nữ ăn, Long Nữ sẽ đem người cá ăn sạch." - Long Nữ giọng nói trở nên hung ác.
"Long Nữ! Nàng tốt nhất là nên ngoan ngoãn, kiềm chế ɖu͙ƈ vọng của bản thân một chút. Ta biết nàng luôn bị cơn đói hành hạ, nhưng không phải lúc nào cũng có thức ăn cho nàng ăn."
"Nhìn Thi Thi xem, nàng ấy lúc nào cũng muốn người khác chết, nhưng cũng đâu ra tay giết người." - Ác Quỷ Máu trừng mắt nhìn Long Nữ, ác niệm của nàng đã hoàn toàn thức tỉnh, về sau sẽ rất khó khống chế.
"Ngươi thì sao? Ngươi cũng đâu kiềm chế được ɖu͙ƈ vọng của bản thân." - Long Nữ liền cãi lại.
"Đương nhiên là ta kiềm chế được, ác niệm luôn thôi thúc ta đem mọi sinh vật tàn sát, uống máu của chúng. Nhưng ta đâu có làm vậy, sử dụng ȶìиɦ ɖu͙ƈ để đè nén ác niệm là phương pháp rất hiệu quả, nàng có muốn thử một chút hay không?" - Ác Quỷ Máu đem Long Nữ vỗ về, bắt đầu cởi quần áo trêи người nàng.
"Không muốn! Ta không thể cùng ngươi làm việc đó, nếu ngươi muốn thì làm với Thi Thi ấy." - Long Nữ liền lắc đầu, đem tay của Ác Quỷ Máu giữ chặt.
"Ài... Vậy thì nàng chịu để cho cơn đói hành hạ thôi, ta cũng chẳng còn cách nào khác. Ác Quỷ chúng ta sinh ra vốn dĩ đã bị thế giới nguyền rủa, bị ɖu͙ƈ vọng kiểm soát tâm trí."
"Chúng ta đi qua khu vực khác săn cá vậy, hải dương rộng lớn vô cùng, cũng không cần thiết phải nhắm vào Sa Tộc." - Ác Quỷ Máu thở dài, nó chỉ có thể dẫn dụ cá bơi lên mặt biển để giết, nếu lũ cá cứ núp dưới đáy biển thì nó cũng chẳng làm gì được chúng.
Tốc độ của cá dưới biển vô cùng nhanh, trong khi đó nó lại bị áp suất nước biển áp chế, thực lực mười không sử dụng được một.
Bỗng ánh mắt nó nheo lại, nhìn về phía bắc của con thuyền.
Bốn đạo độn quang từ phía chân trời phóng vọt về hướng thuyền nhỏ.
"Đạo hữu xin cứu mạng! Bắc Minh quần đảo bị Hải Tộc vây đánh, chúng ta đột phá vòng vây chạy trốn, nhưng phía sau có truy binh."
"Mong đạo hữu nể tình đều là tu sĩ mặt đất, giúp chúng ta diệt sát kẻ địch, xong việc ắt có hậu tạ." - Tu sĩ cầm đầu là một lão giả mặc hắc y, râu tóc bạc phơ, đạp trêи một chiếc phi chu màu xanh.
Phía sau lưng lão giả còn có một nữ nhân mặc váy lam, một tráng hán mặc đạo bào màu xanh và một gã thư sinh.
"Tốt, mấy người đáp xuống uống miếng nước ăn miếng bánh đi, nhưng ta là sẽ thu phí."
"Đa tạ đạo hữu!" - Mấy tu sĩ linh tộc vội vàng đáp xuống thuyền, họ đã bay suốt mấy giờ, pháp lực gần như cạn sạch, nếu không gặp Ác Quỷ Máu thì nhiều nhất nửa canh giờ họ sẽ rớt xuống biển.
Sau một phút phía xa xa truyền tới một cơn sóng cao hơn năm mươi mét, lướt đi trêи mặt biển, bốn gã Sa Nhân Đại Thừa Kỳ đứng trêи đỉnh ngọn sóng, tay lăm lăm ngọn thương xương.
"Lũ hai chân! Chết đi!"
Bốn gã Sa Nhân hướng giáo chĩa về phía thuyền nhỏ, năng lượng phóng ra từ những ngọn giáo chiếu xuống biển.
Mặt biển nhấp nhô chấn động, một xoáy nước khổng lồ dần xuất hiện sát bên con thuyền.
"Đạo hữu mau mở ra trận pháp phòng ngự!" - Gã thư sinh vội vã thúc giục.
"Tiếc quá, thuyền này ta mua có hơn ngàn linh thạch, không có loại trận pháp đó." - Ác Quỷ Máu thản nhiên nói.
Sắc mặt bốn người tu sĩ kịch biến.
"Mau thi triển Linh Thuẫn bảo vệ thuyền." - Lão giả hét lên.
Ba người còn lại cũng lập tức thi pháp, tạo ra một lồng sáng đem cả thuyền nhỏ bao vây, tạm thời có thể ngăn cản nước biển lọt vào bên trong thuyền, nhưng mỗi lần sóng biển đánh vào thuyền đều khiến lồng sáng chao đảo mạnh, e rằng sẽ không chịu được bao lâu.
Con thuyền nhỏ bị sóng lớn bao phủ, những cơn sóng liên tục vỗ mạnh, cả thuyền chao đảo như muốn vỡ vụn. Nước dâng trắng xóa khiến từ trong thuyền nhìn ra ngoài chủ toàn là sóng biển.
"Thức ăn của nàng xuất hiện rồi đó, nàng tự mình giết chúng đi. Ta cần hỏi mấy vị đạo hữu đây chút chuyện." - Ác Quỷ Máu chỉ tay vào bốn gã Sa Nhân.
"Long Nữ đói đến mức không còn chút sức lực nào, ngươi giết chúng cho ta ăn đi." - Long Nữ lắc đầu, dùng ánh mắt tội nghiệp cầu xin.
"Có làm thì mới có ăn, nếu nàng không muốn ăn thì ta đành để Thi Thi ăn chúng vậy."
"Không! Chúng là của ta." - Long Nữ nói xong liền phóng vọt ra ngoài, lao qua lồng sáng và sóng nước điên loạn.
"Ngao!" - Âm thanh long ngâm vang vọng, Long Nữ vừa rời thuyền liền hóa thành hình dạng giao long, hung hãn bay về phía mấy tên hải yêu.
"Quái vật gì vậy? Giống như Hải Long nhưng không có vây." - Một tên Sa Nhân hét lên.
"Quan tâm làm gì! Nhanh giết chết nó!"
"Linh Hồn Của Biển!"
Bốn gã Sa Nhân hợp lực thi pháp, đem nước biển hồi sinh thành một sinh vật hình người. Linh Hồn Biển điều khiển nước biến thành những ngọn giáo, bắn mạnh vào người Long Nữ.
"Phụp... Phụp... Phụp..." - Những ngọn thương nước vỡ tan khi va chạm với vảy của giao long.
Long Nữ há miệng phun ra một cỗ độc khí, nước biển nhiễm độc trở nên xanh lè, mấy tên Sa Nhân cũng không thoát khỏi.
Chất độc của nàng rất mạnh, vừa nhiễm phải liền khiến nạn nhân sơ cứng toàn thân, không cách nào cử động.
Giao long ánh mắt lóe lên một tia hung ác, há miệng khẽ hút. Đem cả bốn gã Sa Nhân hút vào trong miệng.
Kẻ thi pháp bị giết thì thuật pháp cũng mất linh, Linh Hồn Biển vỡ vụn thành bọt biển. Sóng yên biển lặng như lúc ban đầu.
"Đa tạ tiền bối cứu giúp!" - Lão giả áo đen vội vàng cảm tạ, ánh mắt nhìn giao long đang uốn lượn trêи cao có chút sợ hãi.
"Xin hỏi tiền bối là trưởng lão của tông môn nào? Tiểu nữ là Nhã Nhược, chấp sự chưởng lão của Thủy Kiếm Môn." - Cô gái mặc váy lam nói.
"Tiểu sinh là Viên Đàm, tú tài đang học tại Thượng Kinh thư viện, ơn đức cứu giúp của tiền bối tiểu sinh ghi nhớ trong lòng." - Gã thư sinh chắp tay cảm tạ.
"Đa tạ tiền bối!" - Gã nam tử đầu trọc cũng cảm tạ.
"Cảm tạ thì không cần, mỗi người các ngươi giao ra năm vạn linh thạch là được. Các ngươi đều là tu sĩ Đại Thừa Kỳ, có lẽ vẫn có thể chứ?" - Ác Quỷ Máu cười hắc hắc, đem ba ngón tay cọ sát, bộ dáng giống như một cái quỷ tham tiền.
"Tiền bối! Đây là có ý gì?" - Lão giả hoang mang hỏi, tu sĩ Đại Thừa Kỳ bình thường nhiều nhất là có mười mấy vạn