Trúc Thạch lấy ra một con rết, ném về phía Sa Hoàng, con rết bay được một đoạn thì nổ tung, hóa thành một đám máu độc đen.
Con rết này gọi là Thất Độc Ngô Công, là linh thú Trúc Thạch tốn rất nhiều công phu mới có thể luyện thành, hắn ta phải đi khắp thiên hạ, thu thập hàng vạn con độc trùng, dùng phương pháp độc đấu, để vạn trùng cắn xé thôn phệ lẫn nhau.
Trải qua hơn trăm năm mới có thể rèn luyện ra một con trùng vương, nhưng hôm nay vì bảo vệ mạng nhỏ, đành phải đem linh trùng tự bạo.
Sa Hoàng thấy đám mây độc thì ra lệnh cho Đại Bạch Sa lặn xuống biển né tránh.
Trúc Thạch liền ném ra hai con bản mạng linh xà, tự tay đấm mạnh vào ngực, phun ra hai ngụm tinh huyết.
Linh xà lập tức biến thành hai con rắn lớn, dài hơn mười trượng lao về phía cá mập trắng.
"Bạo!" - Trúc Thạch ánh mắt co rút, cũng đem hai con linh xà dẫn bạo, máu thịt văng tung tóe trêи mặt biển.
Sa Hoàng thấy vậy thì sắc mặt kịch biến, miệng hô lớn.
"Đại Bạch không được ăn!"
Nhưng đã quá trễ, cá mập trắng ngửi thấy mùi máu liền há miệng đem máu thịt nuốt vào trong bụng.
"Thị Huyết Thuật! Hóa Cuồng Thuật! Khát Máu Thuật!" - Gã tu sĩ liên tục thi triển ba loại thuật pháp điều khiển linh thú.
Thông qua máu thịt của linh xà, tạm thời có thể điều khiển cá mập trắng vài giây.
Cá mập trắng hai mắt trở nên đỏ ngầu, đem Sa Hoàng hất từ trêи lưng xuống. Nó trở mặt với chủ nhân, há ra miệng rộng muốn đem Sa Hoàng cắn chết.
"Đại Bạch! Bình tĩnh lại! Ta mới là chủ nhân của ngươi!" - Bạch Sa Hoàng hốt hoảng nói.
Nhưng cá mập trắng bây giờ hoàn toàn phát cuồng, hai mắt bị máu tươi che phủ, làm sao còn có thể phân biệt ai với ai. Nó chỉ đơn giản là nhào tới cắn kẻ ở gần mình nhất, đem hắn ta thôn phệ.
"Ghè..." - Âm thanh quái dị vang lên từ miệng cá mập trắng.
Sa Hoàng thấy vậy thì tức giận vô cùng, đành phải bơi xuống phía dưới bụng cá mập trắng, dùng ngọn giáo xương đâm mạnh vào bụng nó.
"Ghè..." - Cá mập trắng gào thảm, bụng bị chọc ra một lỗ lớn, máu tươi túa ra ngoài nhuộm đỏ mặt biển, hai mắt trợn trắng, lâm vào hôn mê.
Phần dưới bụng chính là điểm yếu chết người của loài cá mập, chỉ cần bị đánh trúng là sẽ mất đi tri giác, lâm vào hôn mê tạm thời.
"Bản Hoàng giết chết ngươi!"
"Hải Hoàng Nộ! Thiên Giáng Thần Lôi!" - Sa Hoàng chỉ ngọn giáo về phía Trúc Thạch.
Lập tức từ trêи mây đen phóng xuống một tia sét, đánh mạnh lên người tu sĩ Linh Thú Môn.
"Quác..." - Cự điểu bị sét đánh trúng thì kêu ầm lên, ngã nhào từ trêи trời xuống.
Trúc Thạch vội tế ra phi kiếm, ngự kiếm bay lơ lửng, nhưng hắn không phải kiếm tu, tốc độ phi hành chậm hơn cưỡi linh thú rất nhiều.
Trêи người hắn còn có vài con linh thú, nhưng đều là động vật sống trêи cạn, không thể đem ra giao đấu giữa biển, chỉ có thể tế ra mấy món pháp bảo, liên tục ném về phía Sa Hoàng rồi tự bạo.
Lúc này Trúc Thạch bất chấp tất cả mọi thứ, chỉ mong giữ được mạng sống.
Bạch Sa Hoàng dù không cưỡi cá thì tốc độ bơi vẫn vô cùng nhanh, chỉ mấy lần uốn người ngụp lặn đã dễ dàng đuổi theo gã tu sĩ. Từ ngọn giáo xương phóng ra những cột sáng mạnh, liên tục bắn trúng mục tiêu.
"Sa Hoàng! Ngươi đừng ép người quá đáng! Chó cùng dứt giậu, ngươi không hiểu đạo lý này sao?" - Trúc Thạch gầm lên, hai mắt đỏ ngầu.
"Dám làm Đại Bạch bị thương! Bản Hoàng để ngươi sống thì sau này thành trò cười cho thất hải hay sao? Chết đi!" - Sa Hoàng rít lên, ngọn giáo tích tụ một nguồn năng lượng khổng lồ, khiến nước biển xung quanh cũng sôi trào.
"Đã thế thì ta và ngươi cùng chết!" - Tu sĩ Linh Thú Môn hét lớn, năng lượng trêи người bạo loạn, giống như là muốn tự bạo.
Sa Hoàng thấy vậy vội vã tế ra một pháp bảo giống như mai rùa, đem pháp bảo biến lớn, rồi chui vào bên trong.
Tu sĩ Độ Kiếp Kỳ tự bạo có uy lực rất lớn, cho dù là Sa Hoàng cũng không dám chính diện đón đỡ.
Nhưng Sa Hoàng ở trong mai rùa hồi lâu vẫn không thấy sóng xung kϊƈɦ truyền đến, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi.
Hắn chui ra khỏi mai thì không thấy gã tu sĩ Linh Thú Môn đâu nữa, trêи trời chỉ còn một đám mây máu vẫn chưa tan hết.
"Mẹ nó! Là tự bạo thân thể, thi triển Huyết Độn Thuật!" - Sa Hoàng tức giận nói, biết mình bị lừa nhưng cũng chẳng làm gì được.
Cách xa hơn ngàn dặm, một đám mây máu đột ngột xuất hiện, Nguyên Thần của tu sĩ Linh Thú Môn hiện ra, sắc mặt của hắn lúc này xám trắng, nhục thân bị hủy, tu vi hao tổn nghiêm trọng. Nhưng chí ít cũng đã thành công tẩu thoát.
Huyết Độn Thuật là một bí thuật ma đạo, đem máu tươi hoặc một bộ phận hoặc cả cơ thể làm cái giá thi triển, trả giá càng nhiều thì thần thông càng mạnh, có thể dịch chuyển tu sĩ đến một nơi cách xa vị trí ban đầu. Đây là một thủ đoạn giữ mạng rất tốt, trả giá đắt nhưng giữ được mạng sống.
"Cuối cùng cũng thoát được!" - Nguyên Thần sắc mặt tái nhợt, nhưng lại vui sướиɠ vô cùng.
Chỉ là nụ cười của hắn không giữ được bao lâu, ngay bên dưới hắn ta là một con Kình Ngư lớn mấy chục trượng, hai con mắt như đèn lồng nhìn hắn chằm chằm.
Con Kình Ngư tung người khỏi mặt nước, há miệng đem món ăn trời ban đớp lấy, khẽ kêu một tiếng rồi lại lặn xuống biển.
Gã kiếm tu mặc dù thoát khỏi ba tên Sa Vương đuổi giết, nhưng bởi vì liên tục thi triển đại thần thông, pháp lực cũng tiêu hao rất lớn, nên khi gần bay về đất liền thì thân thể khô kiệt, linh khí không còn, ngã xuống biển chết đuối, bị bầy cá phân thây xé xác.
Long Nữ trong hình dạng rắn nhỏ ẩn thân ngay giữa bầy cá mập. Nàng và Ác Quỷ Máu thực ra đã đến từ rất sớm, chỉ là cả hai vẫn chưa tìm được thời cơ thích hợp để ra tay.
Nhưng sau khi thấy nước rút, mấy tên Sa Nhân Độ Kiếp Kỳ đều đã đuổi theo con mồi, thì Long Nữ biết thời cơ đã đến.
"Chủ nhân, Long Nữ đói, mau giết cá cho Long Nữ ăn." - Long Nữ cọ cọ cái đầu nhỏ vào mặt Ác Quỷ Máu năn nỉ.
"Lại đợi thêm lúc nữa, để mấy tên kia đi xa đã, cá con rất nhiều, chúng ta tha hồ săn bắt."
Hàng ngàn con Sa Ngư và Sa Nhân bơi quanh Bắc Minh đảo, chúng nhận lệnh của Sa Hoàng nên phải đợi ở đây, không hề biết ở ngay bên cạnh là một gã thợ săn tử thần.
"Nữ nhân này làm thế nào bây giờ?" - Một gã Sa Tướng ôm lấy Diễm Lệ hỏi.
Sắc mặt của nàng bây giờ biến thành màu đen, trúng độc rất nặng linh khí lại bị phong ấn bởi kiếm thuật, trong vòng một giờ không cứu chữa chắc chắn sẽ chết.
"Ta cũng không biết, chắc chỉ có thể chờ Sa Hoàng đại nhân về giải quyết, chúng ta tạm thời thi pháp giữ cô ta sống là được." - Một gã Sa Tướng khác trả lời.
Vậy là bảy tám tên Sa Tướng cùng hợp sức thi triển một loại trị liệu thuật, đem mỹ nhân vây vào giữa, một loại thủy linh lực nhu hòa phóng ra từ bàn tay chúng, giúp Diễm Lệ kéo dài tính mạng.
"Các ngươi không cần vất vả như vậy đâu, giao mỹ nhân này cho ta là được."
Ác Quỷ Máu vừa nói vừa đem áo choàng cởi bỏ, vươn tay ôm lấy Diễm Lệ.
"À! Thằng nào to gan vậy?" - Một tên Sa Tướng bị hù dọa, việc có người ở bên cạnh mà không phát hiện ra được rất là đáng sợ.
"Kẻ giết các ngươi! Long Nữ! Giết chúng!" - Ác Quỷ Máu cầm rắn nhỏ ném về phía mấy tên Sa Tướng, thực lực mấy gã này quá yếu, nó không thèm ra tay.
Long Nữ vừa xuất hiện liền hóa thành giao long, nhe năng múa vuốt, tóm lấy mấy gã Sa Nhân ném vào miệng.
"Thịt cá mập cũng rất ngon!" - Mắt giao long nheo lại, miệng nhồm nhoàm đầy máu.
Sau đó giống như thấy cách săn giết này quá chậm, Long Nữ phun ra long châu, lại nhẩm niệm thần thông. Viên ngọc liền sáng lên, hóa thành hắc động sâu không thấy đáy, đem cả nước biển lẫn Sa Nhân Sa Ngư hút vào bên trong.
"Nàng ăn chậm thôi kẻo nghẹn, ta đem cái nữ nhân này cứu chữa, nếu không cô ta sẽ chết." - Ác Quỷ Máu bay ra khỏi mặt nước, tiến về Bắc Minh đảo.
Giao long trong biển gầm