Diễm Lệ đem toàn bộ quá trình pha chế rượu của Ác Quỷ Máu thu vào mắt, nàng cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa kinh dị, lại có chút ngại ngùng.
"Là thϊế͙p͙ thân lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử. Đan dược trị thương trân quý như vậy, vì sao đạo hữu lại có thể dùng để pha rượu. Hay là đem bình rượu này cất đi, đến lúc quan trọng lại lấy ra sử dụng." - Mỹ nhân cúi đầu tạ lỗi với Ác Quỷ Máu, lại khuyên bảo nó một hồi.
Nàng là tu sĩ Độ Kiếp Kỳ đã lâu, đương nhiên hiểu rõ giá trị của đan dược chữa thương. Bình rượu này nếu đem bán đấu giá, chí ít cũng được năm mươi vạn linh thạch.
"Nụ cười mỹ nhân đáng giá ngàn vàng, rượu ta cũng đã pha thức ăn cũng đã nấu, sao nàng không cùng ta thưởng thức một bữa?" - Ác Quỷ Máu dùng lời lẽ nhu hòa nói.
Diễm Lệ có chút áy náy vì vừa nãy đã nghi ngờ Ác Quỷ Máu, nàng liền chấp nhận yêu cầu của nó.
"Thϊế͙p͙ thân kính đạo hữu một ly, vừa nãy là thϊế͙p͙ thân sai, hiện tại xin uống một ly bồi tội." - Gương mặt mỹ nhân phơn phớt hồng, đôi mi cong vút, nàng nhẹ nhàng nâng chén rượu ngọc đưa lên miệng.
Một hơi uống cạn, chất rượu đậm đà hương thơm thoang thoảng, ánh mắt nụ cười càng trở nên Diễm Lệ, giống như tên của nàng.
Ác Quỷ Máu ngây ngốc nhìn mỹ nhân trước mặt, không kiềm chế được tức khẩu làm thơ.
"Bãi cát vàng bên bờ sóng vỗ, Diễm như hương Lệ như Hoa."
"Đạo hữu còn biết thi thư?" - Mỹ nhân ngạc nhiên hỏi, ánh mắt trở nên ʍôиɠ lung.
"Ta đương nhiên là biết, chỉ là không được hay lắm, sợ nàng chê cười."
"Khúc khích, đúng là không hay thật, thơ của đạo hữu không có vần gì cả." - Diễm Lệ lấy tay che miệng, nở nụ cười duyên dáng.
"Thϊế͙p͙ thân cũng có một câu thơ muốn tặng đạo hữu."
"Thϊế͙p͙ thân chẳng muốn làm hồng nhan
Bởi hồng nhan số phận chua cay.
Lòng dạ chàng thϊế͙p͙ rõ từ lâu
Tiếc đôi ta có duyên không phận."
Từng câu từng chữ của Diễm Lệ đều vô cùng rõ ràng, đem Ác Quỷ Máu cách xa ngàn dặm.
Sắc mặt Ác Quỷ Máu có chút ảm đạm, nụ cười trêи miệng cũng biến mất.
"Thϊế͙p͙ thân lại kính đạo hữu một ly." - Diễm Lệ thấy sắc mặt Ác Quỷ Máu không tốt, lại rót rượu mời nó.
"Nàng vẫn nhớ tên tình lang bạc bẽo kia sao? Không thể cho ta một cơ hội?" - Ác Quỷ Máu nghiêm túc hỏi.
"Thϊế͙p͙ thân đã đợi gần vạn năm, chỉ muốn lại tiếp tục chờ đợi. Mỹ nhân trong thiên hạ nhiều vô số kể, đạo hữu cần gì phải làm khó thϊế͙p͙ thân."
"Chúng ta có duyên cùng ở trêи đảo, cùng kết giao làm bằng hữu, đối ẩm thi ca trò chuyện vui vẻ, như vậy đối với thϊế͙p͙ thân đã đủ rồi." - Diễm Lệ lắc đầu, lại đưa một ly rượu lên môi.
"Ài... Vốn dĩ không muốn nói cho nàng nghe sự thật, tránh làm nàng đau lòng. Nhưng xem ra ta phải tự tay đâm dao vào trái tim của nàng rồi."
"Nàng lấy ra tấm sinh tử phù kia đi, ta cho nàng biết sự thật." - Ác Quỷ Máu ảm đạm nói.
Sắc mặt Diễm Lệ khẽ biến, nghi ngờ hỏi.
"Đạo hữu muốn làm gì?"
"Nàng lấy ngọc phù ra thì sẽ biết." - Ác Quỷ Máu thúc giục.
Diễm Lệ đành nghe theo, lấy tấm bản mệnh linh phù ra ngoài, đưa cho Ác Quỷ Máu.
Nó đem ngón tay chạm vào giọt máu trong tấm ngọc phù, dễ dàng đem giọt máu tách ra. Rồi đặt cả tấm ngọc phù và giọt máu xuống bàn.
Giọt máu sau khi rời khỏi ngọc phù liền biến thành máu khô, còn miếng ngọc thì vẫn lóe sáng như cũ.
"Chuyện này!" - Diễm Lệ vô cùng khϊế͙p͙ sợ, trợn mắt há hốc miệng.
"Ta không nói chắc nàng cũng hiểu, tấm phù này là giả, tình lang của nàng e là đã chết từ lâu rồi. Hắn không muốn nàng đau khổ, nên đưa một tấm phù giả cho nàng, có lẽ hắn nghĩ nàng khi biết hắn phản bội sẽ rất nhanh quên hắn."
"Ai ngờ nàng lại ngốc đến mức chờ đợi hắn cả vạn năm." - Ác Quỷ Máu nở nụ cười tà ác, đem niềm tin của một người phá hủy, khiến ác niệm của nó tăng lên.
"Không! Không thể nào, thϊế͙p͙ thân không muốn nghe!" - Diễm Lệ đau khổ hét lên, tinh thần suy sụp.
"Đây nhất định là dối trá, đạo hữu muốn lừa thϊế͙p͙ thân."
"Lừa? Là ta lừa nàng hay tự nàng lừa nàng?"
"Đã vạn năm trôi qua rồi, gã tình lang kia của nàng nếu không chết thì cũng phải tiến giai Độ Kiếp Kỳ. Tu sĩ Độ Kiếp Kỳ ít như vậy, nàng có bao giờ nghe ai nhắc đến hắn ta chưa?"
"Nếu không có ai nhắc đến, tức là hắn đã chết từ lâu, nàng có lẽ đã sớm đoán được điều này, chỉ là vẫn muốn tự lừa dối bản thân."
Ác Quỷ Máu cười càng lúc càng ác, hoàn toàn không thèm che giấu tà niệm.
"Tại sao đạo hữu lại nói mấy chuyện này? Phá hủy tín niệm của người khác thì có gì vui?" - Diễm Lệ đau khổ hỏi, nước mắt nhạt nhòa lăn dài trêи má.
"Ta xin lỗi, chỉ là ta cảm thấy không nên để nàng chờ đợi trong vô vọng như vậy." - Ác Quỷ Máu thấy mỹ nhân rơi lệ thì cũng cảm thấy áy náy, đành xuống nước xin lỗi.
"Thϊế͙p͙ thân có chút mệt mỏi, việc ngày hôm nay về sau đạo hữu đừng nhắc lại."
"Cáo từ!" - Diễm Lệ lấy vạt áo lau nước mắt, cúi người thi lễ rồi rời đi.
Ác Quỷ Máu ngẩn ngơ nhìn theo, vốn nó định chuốc rượu nàng, nhưng thấy nàng đau khổ như vậy lại không tiện ra tay, chỉ có thể ngán ngẩm thở dài.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thu đi đông về, đông sang xuân đến. Cây cối trêи đảo xanh tươi, hoa nở trắng rừng.
Ác Quỷ Máu ngồi trong một đình đá, nhấm nháp một ly rượu hoa quả, ánh mắt nhìn về phía phòng của Diễm Lệ.
Đã mấy tháng trôi qua mỹ nhân không rời khỏi phòng, xem ra nàng rất tức giận.
Ánh mắt Ác Quỷ Máu co lại, nó nhìn về phía nam của Bắc Minh đảo, từ xa xa một con đoàn tàu lớn đang di chuyển lại gần.
Những con tàu này rất lớn, dài đến mấy trăm trượng, trêи tàu xây dựng cả những tòa nhà lớn giống như cung điện. Rất nhiều tu sĩ bay lơ lửng bên trêи.
"Thương hội nào mà lớn như vậy? Chẳng lẽ là Ngũ Thiên Tông?"
Lại hơn nửa canh giờ thì đoàn thương thuyền cũng tiếp cận Bắc Minh đảo, thả neo ngoài xa.
Từ trêи không trung đáp xuống hơn hai mươi tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, sáu người tu vi cao nhất càng là Độ Kiếp hậu kỳ