Ác Quỷ Máu cõng Diễm Lệ đi vào khu nhà ở của tu sĩ ngoại môn Thiên Thai Thánh Địa.
Những ngôi nhà bằng đá trải qua hàng vạn năm, bây giờ mọc đầy dây leo, phía bên ngoài bị những bụi cỏ cao che phủ.
Diễm Lệ khẽ chạm tay vào cánh cửa đá, trêи cánh cửa lóe sáng phù văn yếu ớt.
"Có cấm chế bảo vệ! Có lẽ đồ vật bên trong vẫn còn sử dụng được." - Diễm Lệ mừng rỡ nói, tu sĩ ngoại môn của Thiên Thai Thánh Địa cũng đều là tiên nhân, di vật bọn họ bỏ lại đối với tu sĩ Độ Kiếp Kỳ đều là chí bảo.
Nàng lấy ra một loạt trận bàn trận kỳ, bắt đầu bày ra phá cấm đại trận, chuyên dùng để giải trừ trận pháp và cấm chế. Chỉ là việc phá giải bằng trận pháp như thế này mất rất nhiều thời gian, phải thử đi thử lại nhiều lần, hiểu rõ nguyên lý và cấu tạo của cấm chế thì mới có thể phá giải.
Diễm Lệ loay hoay hồi lâu với mấy mình ngọc, đem chúng ghép nối thành đủ thứ hình dạng khác nhau rồi ướm lên trêи cửa, nhưng kết quả đều không phù hợp.
"Mấy vị đạo hữu Thiên Trận Môn giỏi việc này hơn, thϊế͙p͙ chỉ biết sơ sơ, có lẽ phải mất hơn một tuần mới mở được cửa." - Diễm Lệ thở dài, nhưng nét mặt lại có chút vui mừng, cấm chế càng khó phá giải thì bảo vật bên trong càng giá trị.
"Để ta phá cửa cho nhanh, nàng lui xa một chút." - Ác Quỷ Máu đem Diễm Lệ kéo ra xa khỏi cánh cửa.
"Chàng cẩn thận cấm chế bạo tạc." - Diễm Lệ nhắc nhở, cấm chế dùng để bảo vệ thường sẽ tự bạo khi bị công kϊƈɦ, có thể đem kẻ trộm giết chết, giúp bảo vệ đồ vật bên trong.
"Không sao, việc phá cửa ta làm quen rồi."
"Thương Tần!" - Ác Quỷ Máu triệu hồi ngọn giáo, ném mạnh về phía cánh cửa.
"Ầm!" - Một vụ nổ không gian xuất hiện, cánh cửa đá bị khoét ra một lỗ hổng lớn, trận pháp cấm chế lóe lên rồi vụt tắt.
"Lợi hại!" - Diễm Lệ tròn xoe mắt nhìn Ác Quỷ Máu.
"Để ta vào kiểm tra trước." - Ác Quỷ Máu đem cánh cửa đá khẽ đẩy.
Bỗng sắc mặt nó kịch biến, giữa trán nó bị một mũi tên chỉ bằng ngón tay ghim trúng, cơ thể ngã bật ra sau.
"Phu quân!" - Diễm Lệ hét ầm lên.
"Khục... Ta còn chưa chết..." - Ác Quỷ Máu gắng gượng ngồi dậy, đem mũi tên gỡ xuống, may mắn cho nó là chất độc trêи mũi tên theo thời gian đã bốc hơi hết, chỉ còn là mũi tên kim loại bình thường.
"Món đồ chơi này nguy hiểm thật đấy, ta né tránh cũng không kịp, xem ra Tiên Giới thứ gì cũng đáng sợ."
Lúc này trán Ác Quỷ Máu thủng một lỗ nhỏ, trông có chút buồn cười.
"Nàng ở ngoài này, ta đi vào dò xét thật kỹ."
Mặc dù nói là dò xét, nhưng thật ra là đi vào để mấy cơ quan bên trong kϊƈɦ hoạt, bắn hết đạn rồi thì sẽ không nguy hiểm nữa.
"A... Mẹ kiếp... Nhà này sao toàn là bẫy vậy." - Âm thanh thảm thiết của Ác Quỷ Máu vang lên liên tục.
Trong phòng vang lên tiếng xé gió không ngừng.
Một lát sau Ác Quỷ Máu đi ra, bây giờ nó chẳng khác gì con nhím, trêи người bị găm vô số mũi tên, máu me be bét thê thảm vô cùng.
"Ta đã kiểm tra kỹ, giờ nàng có thể vào được rồi." - Ác Quỷ Máu nói xong liền ngã lăn ra đất bất tỉnh.
Ba ngày sau nó mới tỉnh lại, lần này hơi xui xẻo một chút, trong vài mũi tên có chứa thuốc mê và chất độc.
"Tà Huyết! Chàng không sao chứ? Chàng làm thϊế͙p͙ sợ chết khϊế͙p͙."
"Chủ nhân căn phòng này đúng là điên rồi, trong phòng lắp một đống ống nỏ, loại vũ khí này hoàn toàn dùng cơ học, không có lấy một tia năng lượng dao động, nên ta cũng chẳng né tránh kịp." - Ác Quỷ Máu tức giận nói.
"Cơ quan thuật của tiên nhân thật lợi hại!" - Diễm Lệ cảm thán.
"Giờ chúng ta vào đó xem thử có thứ gì tốt không." - Ác Quỷ Máu gắng gượng đứng dậy.
Bên trong căn phòng tương đối xinh đẹp, bàn ghế được làm từ một loại ngọc trắng, gọn gàng ngăn nắp, giống như là phòng của nữ nhân.
Các cơ quan trong phòng đều đã bị Ác Quỷ Máu kϊƈɦ hoạt, nên bây giờ cũng không còn nguy hiểm gì.
Diễm Lệ bắt đầu gỡ xuống những ống nỏ được lắp đặt khắp phòng, nhận thấy ánh mắt của Ác Quỷ Máu nàng liền giải thích.
"Cơ quan thuật của tiên nhân rất lợi hại, có thể bán cho đạo hữu Thiên Cơ Môn, lão bất tử Thiên Cơ kia sẽ trả giá rất cao."
"Hắc hắc, vậy thì việc bị đục thành tổ ong xem như cũng đáng." - Ác Quỷ Máu nghe đến tiền liền trở nên vui vẻ.
Bản thân nó thì không cần tiền, nhưng có nhiều tiền trong túi vẫn sẽ an tâm hơn. Lúc gặp kẻ thù khó chơi thì có thể dùng linh thạch đè chết đối phương.
Diễm Lệ nhíu mày nhìn bàn ghế trong phòng, sau đó cũng đem toàn bộ đồ đạc thu vào túi trữ vật.
"Bàn ghế cũng có thể đem bán sao?" - Ác Quỷ Máu ngạc nhiên hỏi.
Nghe vậy nét mặt Diễm Lệ hơi ửng đỏ.
"Mặc dù chất liệu có thể dùng để chế tạo thượng phẩm pháp bảo, nhưng cũng không có giá trị cao, chỉ là thϊế͙p͙ thấy mấy bộ bàn ngọc này chế tạo tinh xảo, muốn đem về sử dụng."
Ác Quỷ Máu nghe xong liền gật gù đồng ý.
"Chủ nhân nơi này có lẽ đã chết từ lâu, để lại cũng lãng phí."
Ác Quỷ Máu lại dẫn theo Diễm Lệ đi theo hành lang tiến vào căn phòng tiếp theo.
Nó khẽ đẩy cửa, giơ tay vào bên trong dò xét, may mắn là bên trong cũng không có cạm bẫy.
Gian phòng này là phòng ngủ, trong phòng mọi thứ đều có màu hồng phấn, chiếc giường được kéo rèm che phủ.
Ác Quỷ Máu có thể nhìn thấy bóng dáng một thiếu nữ đang nằm ngủ trêи giường.
Nó liền chạy lại kéo rèm che lên, thiếu nữ tuyệt sắc hai mắt khép hờ, khuôn mặt của nàng giống như một bức tượng điêu khắc, môi hồng răng trắng, bầu ngực vẫn khẽ phập phù.
"Di! Vậy mà có người sống!" - Ác Quỷ Máu có chút kinh dị.
Chỗ này bỏ hoang cả mười mấy vạn năm, vậy chẳng phải cô gái này cũng ngủ lâu như vậy rồi sao.
Nhưng sau một lúc nó lại phát hiện đây chỉ là một cỗ thi thể, hay nói đúng hơn là một cái xác không hồn.
Di thể tiên nhân là bất tử bất diệt, chỉ là không biết linh hồn đã bay đi đâu mất.
"Tà Huyết! Trong đó không có nguy hiểm gì chứ?" - Âm thanh của Diễm Lệ vang lên từ phía bên ngoài.
"Nàng đợi ta một chút, ta đang phá bẫy." - Ác Quỷ Máu liền nói vọng ra.
Hai mắt nó lóe lên tia sáng kỳ dị, liền mở ra không gian di động, đem di thể của thiếu nữ thu vào bên trong.
Nữ thi nó đã nuôi một người, nhưng mà nuôi thêm bộ nữa cũng không sao.
Cùng lúc này Diễm Lệ đi vào bên trong phòng, cánh mũi của nàng khẽ nhảy, liền ngửi thấy mùi hương của nữ nhân.
Nàng liền đi lại gần giường, thấy chăn đệm trêи giường còn lõm xuống một lỗ do có người nằm trong thời gian dài. Nhưng lúc này người đó đã biến mất không chút tung tích.
Ánh mắt nàng nhìn về Ác Quỷ Máu trở nên khác lạ.
"Khục... Diễm Lệ thân yêu... Có chuyện gì sao?" - Ác Quỷ Máu đỏ mặt hỏi.
"Không có gì..." - Mỹ nhân khẽ lắc đầu, nàng phát hiện ra có việc mờ ám, nhưng Ác Quỷ Máu muốn che giấu thì nàng cũng không hỏi.
Nàng bắt đầu lục lọi các hộc tủ trong phòng, tìm kiếm những thứ quý giá.
Trong hộc tủ có chứa rất nhiều váy áo nghê thường, một ít đồ trang sức. Đặc biệt khi Diễm Lệ mở tủ trang điểm thì sắc mặt nàng sáng bừng lên.
"Kim Linh Phấn Hồng! Trời ạ! Đúng là nó thật rồi!"
Mỹ nhân nở nắp bộ trang điểm, khẽ đưa lên