Ác Quỷ Máu nhìn tu sĩ cuối cùng rời đi, nó đem cánh cổng không gian đóng lại, con mắt đỏ trêи bầu trời cũng biến mất.
Bên trong cung điện Ác Quỷ Máu cùng Minh Ánh ngồi trêи giường tu luyện, nó đang giúp đỡ nàng cũng cổ cảnh giới.
"Phu quân, vì sao vừa nãy thϊế͙p͙ không gặp Thiên Kiếp Phi Thăng?" - Minh Ánh khó hiểu hỏi, vừa nãy nàng dễ dàng đột phá mà không gặp bất cứ trở ngại gì.
"Đương nhiên là không có Thiên Kiếp, nơi này đâu phải là hạ giới. Hơn nữa ta đã nắm quyền kiểm soát nơi này, nói đơn giản thì ta chính là Thiên Đạo, làm sao ta có thể giáng sét đánh nàng được."
"Nàng an tâm tu luyện, ta cần khôi phục năng lượng."
Ác Quỷ Máu nói xong liền rời đi.
"Khục... Nữ nhân này suýt chút nữa là đem ta hút chết...may mắn đây là trong bí cảnh, có đủ năng lượng để ta khôi phục."
Ác Quỷ Máu chậm rãi đem năng lượng máu trong không khí hấp thu vào bên trong cơ thể, toàn bộ Tiên Khí sau khi bị sương máu ăn mòn đều đã biến thành năng lượng máu.
Sau vài ngày thì năng lượng trong người nó cũng hoàn toàn khôi phục.
Bỗng Ác Quỷ Máu mở mắt, từ phía xa xa những hàng cây đỏ tươi liên tục gãy đổ.
Một con cọp có bộ lông màu hồng xuất hiện, nó lao thẳng về phía Ác Quỷ Máu, chỉ là gương mặt con hổ lúc này tràn ngập sợ hãi.
"Cứu mạng! Mau cứu ta!" - Hổ Nữu vừa chạy vừa gào thét thảm thiết.
Phía sau lưng Hổ Nữu là một cái bóng đen ngòm dữ tợn, hung thần ác sát.
Từ cánh tay của nó vươn ra hai móng vuốt dài như lưỡi đao, vừa sắc vừa mảnh.
Quái vật vung đao chém về phía Hổ Nữu, chuẩn bị một chiêu lấy mạng.
"Thương Tần!"
Ác Quỷ Máu vội vàng ném ngọn giáo về phía bóng đen.
Tiếng nổ kinh thiên vang lên, con quái vật bị Thương Tần xuyên thủng, bị vỡ vụn ra thành một đám khói đen mờ mịt.
Nhưng đám khói này rất nhanh lại tụ họp, biến thành một con quái vật âm ảnh.
"Phiền toái như vậy..."
Ác Quỷ Máu vội vàng tế ra Huyết Linh Châu, viên ngọc máu sáng rực lên, phóng một tia sáng chói lọi bắn vào người quái vật.
Lần này thân thể âm ảnh bị tia sáng đốt cháy, âm thanh xèo xèo vang lên, khiến quái vật sợ hãi bỏ chạy.
"Đã muộn!" - Ác Quỷ Máu rít lên, hóa thành hình dạng ma quỷ đuổi theo.
Từ Huyết Linh Châu liên tục phóng ra những luồng cường quang, đem thân thể âm ảnh đục thủng lỗ chỗ, cuối cùng con quái vật bởi vì năng lượng tiêu hao sạch sẽ, mới hóa thành những hạt bụi bay phiêu tán.
Hổ Nữu lúc này rúc đầu vào một hốc cây rỗng, đem cái ʍôиɠ hướng ra ngoài, bộ dáng có chút buồn cười.
"Đừng sợ, Hắc Ảnh Dị Ma đã bị ta giết chết. "
"không phải ta kêu ngươi trở về rồi sao? Sao lại ham chơi để bị Dị Ma truy đuổi như vậy?"
"Bộ lông của ngươi sao lại biến thành màu đỏ?" - Ác Quỷ Máu cố nhịn cười hỏi.
Hổ Nữu nghe quái vật đã chết liền thò đầu ra khỏi hốc cây, hoang mang nhìn bốn phía.
"Thật sự chết rồi?" - Hổ Nữu dương đôi mắt hổ nhìn bốn phía, trong lòng vẫn vô cùng sợ hãi.
Sau khi chắc chắn Dị Ma thực sự đã chết, nó liền đứng ngóc đầu lên cao, uy mãnh gầm lớn.
"Hé hé! Hổ Nữu ta uy chấn bát hoang, chỉ là Dị Ma nhỏ nhoi cũng dám truy sát ta."
"Ta dùng kế chơi chết ngươi." - Hổ Nữu vui vẻ cười vang.
"Nữu Nữu! Là ta giết Dị Ma, ngươi tự hào gì chứ? Sao ngươi không về nhà mà lại chạy lung tung như vậy?"
"Đúng là ngươi giết! Nhưng đây là mưu kế của ta, Hổ Vương ta giả vờ thua, dụ tên Dị Ma ngu ngốc đó lọt vào bẫy, ngươi thấy ta có thông minh không?" - Hổ Nữu trừng mắt nhìn Ác Quỷ Máu, nhe nanh đe dọa.
Ác Quỷ Máu liền hiểu con hổ này có ý gì, nó chính là sợ quê, không muốn bị người khác xem thường.
"Tốt! Là Nữu Nữu oai phong, là chúa sơn lâm, tên Dị Ma kia bị ngươi lừa vào bẫy."
"Giờ thì trả lời câu hỏi của ta! Tại sao không chịu về nhà?"
"Hé hé! Ta đi tầm bảo, vui quá nên quên mất đường về nhà." - Hổ Nữu cười lớn.
"Lạc đường?" - Ác Quỷ Máu ngẩn người.
"Là quên! Không phải bị lạc! Ta không phải con nít!" - Hổ Nữu nhe nanh đe dọa.
"Hắc hắc, không ngờ con cọp cái chết nhát như ngươi lại liêm sỉ như vậy."
"Nhưng bây giờ ta không rãnh, ngươi tự về nhà một mình đi." - Ác Quỷ Máu vỗ đầu Hổ Nữu, muốn đem nó đuổi đi.
"Nhưng ta không biết đường về." - Hổ Nữu giương ánh mắt to tròn tội nghiệp nhìn Ác Quỷ Máu.
"Được rồi, đừng nhìn ta như vậy, ngươi muốn gì nói thẳng ra đi." - Ác Quỷ Máu thở dài một hơi.
"Ta muốn đi theo ngươi!" - Hổ Nữu dùng móng vuốt cào cào xuống mặt đất trước mắt.
"Không thể! Ngươi trở về nhà đi."
"Tại sao?" - Hổ Nữu ngóc đầu lên hỏi.
"Ta rất ghét trẻ con, chúng rất phiền toái. Hơn nữa ta có tọa kỵ rồi, cưỡi ngươi vài hôm cũng