"Ngao!" - Hải Long đau đớn rống lên, bay ngược lên trời.
Trêи đầu nó thủng một lỗ lớn, sâu đến tận xương, khói trắng bốc lên nghi ngút.
Ma thuật Long Nữ vừa sử dụng gọi là Ma Thuật Trắng bởi màu sắc của nó, mỗi lần sử dụng đều sẽ tạo ra một luồng ánh sáng trắng mạnh mẽ. Nhưng nó còn có tên gọi khác là Ma Thuật Hủy Diệt, bằng cách bẻ gãy sự liên kết giữa các hạt trong nguyên tử, từ đó giải phóng một lượng năng lượng khổng lồ.
"Ngao... Ngao... (Cô rõ ràng là Long Tộc, vì sao lại bảo vệ tu sĩ Linh Tộc?)" - Hải Long rít lên bằng long ngữ, tức giận chất vấn.
"Bảo vệ gì chứ? Ta chỉ đang đi săn, còn ngươi là con mồi." - Long Nữ nở nụ cười tàn nhẫn.
Từ Long Châu liên tục phóng ra những cột sáng trắng, uy lực to lớn vô cùng, ánh sáng chói lòa thiêu đốt vảy giáp trêи người Hải Long. Kϊƈɦ thước khổng lồ vốn là ưu thế của loài rồng biển, giúp chúng thống trị đại dương, nhưng bây giờ lại biến thành khuyết điểm chí mạng, khiến nó trở thành cái bia cho Long Nữ oanh tạc, không cách nào né tránh.
Ngao Bính là thái tử long tộc, hắn có trí tuệ rất cao. Hắn nhìn Long Nữ rồi lại nhìn Thi Thi đang đứng khoanh tay quan chiến, nhìn lũ thuộc hạ đã không còn một ai. Hải Long cảm thấy chùn bước, vừa giao chiến đã bị Long Nữ đánh bị thương, nếu Thi Thi cũng ra tay thì nó sẽ gặp nguy hiểm.
"Ngao! (Các ngươi chờ đấy! Ta sẽ trở lại san bằng nơi này!") - Ngao Bính rống lớn rồi xoay người bỏ chạy, thân rồng khổng lồ gieo mình xuống biển, tốc độ đi còn nhanh hơn lúc đến mấy lần.
"A! Thi Thi! Mau giữ nó lại! Con cá lớn này không được để nó thoát!" - Long Nữ vội vàng hét lên.
Thi Thi ánh mắt co rút lại, những phù văn xanh lục trêи người nàng phát sáng, năng lượng chết chóc lan tràn.
"Xiềng Xích Tử Vong!" - Thi Thi chỉ tay về phía Hải Long, miệng lẩm nhẩm quỷ ngữ.
Không gian trống rỗng vỡ tan tạo thành vài vết nứt, phía bên kia khe nứt là một thế giới âm u chết chóc, khắp nơi chất đầy những bộ xương, vô số linh hồn lang thang trong vô vọng.
Từ trong những vết nứt vươn ra những sợi xích xương, chúng quấn lấy cơ thể khổng lồ của Hải Long, kéo nó từ lòng biển ngược lên bầu trời.
"Ngao!" - Hải Long sợ hãi gầm lên, nó cố uốn cong thân thể để tạo thành lực lượng bứt đứt những sợi xích, nhưng vô dụng, những sợi xích này đến từ Vong Giới, lực lượng bình thường là không thể phá hủy chúng.
"Mẹ! Con gái cần mượn sức mạnh của người, sức mạnh đến từ miền đất tử vong, nơi kết thúc của sự sống, miền đất của sự vĩnh hằng." - Thi Thi lẩm nhẩm nho nhỏ trong miệng một loạt chú ngữ kỳ quái.
"Tước Đoạt Sự Sống! Chết!" - Kết thúc chú ngữ là một tiếng rít lạnh lùng trong trẻo, từ những sợi xích phóng ra một luồng điện xanh lá, dòng điện lan truyền nhanh chóng.
Sinh cơ trong người Hải Thú cấp tốc biến mất, ánh mắt trở nên vô hồn, thân rồng co quắp buông lỏng, bị những sợi xích treo lơ lửng giữa không trung.
Thi Thi vươn tay chụp về phía thi thể của Hải Long, một viên long châu to bằng nắm tay bay ra từ miệng hải thú, nàng đem viên nội đan cất đi.
"Cho ta! Cho ta!" - Long Nữ vui vẻ bay lại gần Thi Thi, đưa tay ra phía trước đòi hỏi.
"Cái xác kia cho cô, còn cái này của ta." - Thi Thi lắc đầu, đem thuật biến hình giải trừ.
"Keo kiệt, về ta sẽ xin Tà Huyết, hắn cũng sẽ cho ta thôi." - Long Nữ chép miệng.
"Thôn Phệ!" - Long Nữ điều khiển viên Long Châu của nàng bay về phía xác Hải Long, viên ngọc sáng rực lên, giống như một cái lỗ đen đem thi thể khổng lồ hút vào bên trong.
Chẳng mấy chốc bầu trời Băng Nguyên trở nên quang đãng hơn rất nhiều, mọi sóng gió đều biến mất.
Long Nữ liếc mắt nhìn đoàn nữ tu sĩ, ánh mắt trở nên lạnh lùng tàn nhẫn.
"Hay là chúng ta đem mấy nữ nhân này ăn sạch, sau đó đổ tội cho con rắn biển kia? Để sắc quỷ khỏi cùng họ dây dưa." - Long Nữ dùng quỷ ngữ nói chuyện với Thi Thi.
"Chàng nhất định sẽ biết, ta không muốn chàng ghét ta, nếu chàng thích mấy nữ nhân này thì cứ để chàng chơi đùa với họ." - Thi Thi lắc đầu.
Long Nữ nghe vậy thì thu hồi sát niệm, Thi Thi không hợp tác thì nàng cũng không thể ra tay.
Hai nàng đáp xuống mặt đất, đi về phía mấy nữ tu sĩ.
"Cảm tạ hai vị cô nương cứu giúp." - Băng Ngưng chậm rãi tiến lại gần Long Nữ cảm tạ.
Trong mắt tu sĩ Linh Tộc thì Thi Thi và Long Nữ chính là Yêu Ma trong truyền thuyết, đáng sợ vô cùng, chỉ đứng gần họ thôi cũng khiến Băng Ngưng cảm thấy sợ hãi. Nhưng bởi vì vừa được hai người giúp đỡ nên Băng Ngưng vẫn phải tiến lên cảm ơn.
"Hừ! Ai thèm cứu cô! Ta chỉ đang đi câu cá, còn các cô là mồi câu." - Long Nữ bĩu môi trả lời, nàng cố tình nói thật khó nghe để ly gián.
Băng Ngưng cũng không phật lòng vì thái độ của Long Nữ.
"Dù vì lí do gì thì cô nương cũng đã giúp đỡ Thủy Linh Kiếm Môn bọn tôi, ơn này nhất định chúng tôi sẽ báo đáp."
"Đây là thẻ khách hàng đặc biệt, có thể miễn phí sử dụng khách sạn và dịch vụ trêи Băng Nguyên, ngoài ra nếu cô nương mua sắm vật phẩm của bản môn cũng sẽ được giảm giá hai thành." - Băng Ngưng lấy ra một tấm ngọc phù bằng băng đưa cho Long Nữ, giới thiệu một chút công dụng.
"Thứ này ta không cần!" - Long Nữ lắc đầu rồi xoay đi chỗ khác.
"Cô đưa cho tôi là được, giờ cô lo tu sửa trận pháp đi, đàn cá nhất định sẽ quay lại trả thù." - Thi Thi bình thản nói.
Lời nói của nàng nhẹ nhàng bình thản, nhưng Băng Ngưng nghe vào chẳng khác gì sét đánh.
"Chúng sẽ quay lại?" - Băng Ngưng run rẩy hỏi.
"Đương nhiên, tôi vừa giết thái tử của Thâm Hải Long Tộc, chúng nhất định sẽ báo thù." - Thi Thi điềm nhiên trả lời, giống như chẳng có gì to tát.
"Thi Thi tỷ tỷ không sợ sao?" - Thủy Linh Lung lên tiếng hỏi, nàng đã phân phó các chấp sự trưởng lão tu sửa trận pháp, trong vòng ba ngày sẽ có thể kết trận một lần nữa.
"Có gì mà phải sợ? Càng nhiều cá đến đây càng tốt, Long Nữ sẽ ăn sạch bọn chúng, chỉ sợ cá quá ít, ăn không đủ no." - Long Nữ bĩu môi nói, nàng lại nhìn xuống bụng, một con Hải Long Độ Kiếp Kỳ đỉnh phong chẳng đủ khiến nàng thỏa mãn cơn đói.
"Tên sắc quỷ kia đi thật lâu, ta lại cảm thấy đói bụng rồi." - Long Nữ nhìn về phía nam trông ngóng.
Nàng vừa dứt lời thì phía chân trời xuất hiện một huyết ảnh, mất thêm vài phút thì Ác Quỷ Máu đáp xuống Băng Nguyên. Lúc này trông Ác Quỷ Máu có vẻ rất tệ, trêи người tràn ngập vết máu, một cánh tay cũng biến mất.
"Huyết! Chàng làm sao vậy?" - Thi Thi lo lắng thốt lên.
"Khục...ta không sao, chỉ là đi săn mấy con cá nhỏ, định tiết kiệm năng lượng một chút, vậy nên ta không sử dụng thần thông. Kết quả là bị chúng dụ vào xoáy nước, chật vật một lúc mới thoát ra được."
"Mấy con cá này trí tuệ rất cao, giết chúng cũng không dễ dàng gì, nên chỉ bắt được năm con, số còn lại đều đã chạy mất." - Ác Quỷ Máu than thở.
"Cho chàng... Cá đi rồi nhất định chúng sẽ quay trở lại, lần này thϊế͙p͙ cũng sẽ ra tay, đem đàn cá bắt trọn. " - Thi Thi mỉm cười, đưa viên long châu của Hải Long cho Ác Quỷ Máu.
Long Nữ thấy viên yêu đan thì hai mắt sáng lên, nàng liền ôm lấy cánh tay của Ác Quỷ Máu, áp vào ngực mình.
"Tà Huyết! Vừa nãy ta đánh con rắn biển kia trọng thương thì nó bỏ chạy, ta nhờ Thi Thi giữ nó lại nhưng nàng giết nó luôn, Thi Thi cướp mất con mồi của ta, bây giờ Long Nữ rất đói bụng." - Long Nữ nũng nịu nói, nàng dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Ác Quỷ Máu.
"Thi Thi, nàng giữ lấy viên yêu đan này đi." - Ác Quỷ Máu đem viên long châu trả lại cho Thi Thi.
"A! Cho Long Nữ đi mà! Long Nữ muốn ăn nó!" - Long Nữ thấy vậy thì sốt sắng nói.
"Không được! Đó là của Thi Thi!" - Ác Quỷ Máu lắc đầu, nó cảm thấy đã chiều chuộng Long Nữ quá mức, khiến lòng tham của nàng càng ngày càng lớn, nếu không uốn nắn nhất định sẽ xảy ra tai họa.
"Cơn đói của nàng không thực sự tồn tại, thậm chí nàng có thể không cần ăn bất cứ thứ gì trong vài trăm năm mà vẫn có thể sống sót. Cảm giác đói khát đó chỉ là ɖu͙ƈ vọng do ác niệm sinh ra, nàng phải học cách kiềm chế nó." - Ác Quỷ Máu nghiêm khắc nói.
"Nhưng ta không thể