"Trói hắn lại!"
Ngay trước khi Tà Huyết kịp phản ứng thì Bạch Cúc đã phất tay một cái. Ngay lập tức, cái bàn làm từ dây gỗ biến thành một bàn tay to lớn chụp lấy hắn. Cái ghế Tà Huyết đang ngồi cũng mọc ra vô số dây leo siết quanh người hắn chặt cứng.
Vậy là Tà Huyết hết đường cựa quậy chống cự, chỉ có thể mặc ba nàng Hoa Yêu định đoạt số phận.
"Phen này mình tiêu rồi." - Tà Huyết thầm nghĩ, bình thường hắn vẫn luôn rất nhanh nhạy, nhưng lần này hắn đã khinh suất.
"Mình làm gì đây, em bóp nát hắn nha." - Bạch Cúc nhìn sang chị mình, bây giờ cô không còn là cô gái xinh đẹp nữa, mà đã biến thành một hoa yêu đáng sợ, giọng nói của cô sắc lạnh, tựa như mũi dao xoáy vào tim Tà Huyết, khiến hắn cảm thấy ngạt thở.
"Chị, thả Tà Huyết ra đi, không phải chúng ta vẫn đang vui vẻ sao?" - Hồng Hoa dùng ánh mắt hoang mang nhìn hai chị mình. Dù biến thành hoa yêu, giọng nói của nàng vẫn ngọt ngào như cũ.
"Hừ! Là do em cả đấy, chúng ta đang lừa hắn mà, giờ thì hắn biết chúng ta là hoa yêu rồi, nhất định không thể thả hắn đi!" - Bạch Cúc gằn giọng với Hồng Hoa.
"Nhưng em thấy anh ta là một ma nhân tốt bụng và đàng hoàng. Anh ta sẽ không kể cho ai về chúng ta đâu, thả anh ấy ra đi mà chị." - Hồng Hoa gấp gáp cầu xin giùm tôi.
"Ma nhân, em ngây thơ quá đó, nhìn kỹ xem hắn là thứ quái vật gì." - Bạch Cúc cười lạnh lẽo.
Một dòng năng lượng xanh lè chảy qua người Tà Huyết, toàn thân hắn tê cứng như điện giật. Ngay lập tức kỹ năng Ma Nhân Hóa của hắn mất tác dụng, cặp sừng từ từ dài ra, móng tay mọc ra nhọn hoắt, khuôn mặt trở nên có chút đáng sợ, ánh mắt sắc bén hung ác, làn da chuyển thành đỏ sẫm như máu.
"Nhìn kĩ chưa, hắn là Quỷ Máu đấy, chẳng có ma nhân nào ở đây đâu." - Giọng Bạch Cúc mỉa mai.
"Em đoán anh ấy biến thành ma nhân để không hù dọa chúng ta thôi, Tà Huyết một là một con quỷ tốt, khi tới đây anh ấy đã cố gắng không hề làm chết dù chỉ một cây hoa." - Hồng Hoa tiếp tục lên tiếng bảo vệ.
"Chẳng phải chúng ta đã thề sẽ giúp đỡ những người yêu hoa sao?" - Cô nhìn về phía hai người chị.
"Nhưng hắn đã giết một bụi hoa gai, bụi gai đó là con cháu thứ một trăm chín mươi tám đời của chị." - Bạch Cúc thét lên căm phẫn.
"Chúng ta có hàng tỉ đứa con cháu ở ngoài kia, lúc nào cũng có vài đứa chết tự nhiên mà." - Hồng Hoa cố xoa dịu chị mình.
"Em đừng quên hắn đã nhìn trộm chúng ta tắm nữa đấy, khi được mời vào thì con mắt nó như muốn nhìn xuyên qua quần áo của chúng ta." - Tử Tinh hừ lạnh.
"Nhưng...nhưng mà em thích anh ấy...." - Hồng Hoa lí nhí rất khẽ.
Giọng cô rất khẽ, rất nhỏ, nhưng Tà Huyết nghe trọn từng tiếng một như nghe tiếng sấm giữa trời quang. Tôi cảm thấy "thịch" một tiếng trong lồng ngực.
"Vừa có một cô gái xinh đẹp nói thích mình! Mình đang nằm mơ sao, một con quỷ như mình lại có người thích sao? Chắc chắn là mình vừa bị điện giật nên hoạt động não có chút lỗi chăng? Ai biết được, cũng có thể là mệt quá sinh ra ảo giác mất rồi... "
Tà Huyết liên tục đặt ra vô số câu hỏi trong đầu, trống ngực đập thình thình không ngớt.
Trừ Hải Lam ra chưa có ai đối xử tốt với hắn cả, phải chăng bây giờ lại có người thứ hai trên đời đối xử tốt với hắn? Người ấy còn nói "thích" hắn nữa chứ, có lẽ hôm nay là ngày tuyệt vời để chết! Mà không chừng là Tà Huyết sẽ chết trong tay ba chị em hoa yêu này thật.
"Em nói cái gì cơ, thích con quỷ xấu xí này á hả, em đừng đùa chị chứ." - Bạch Cúc cười phá lên, Tử Tinh cũng hùa theo.
"Nhưng em thực sự thích Tà Huyết, hai chị thả anh ấy ra đi, và cũng đừng cười cợt em như vậy, không thì...không thì em sẽ nổi giận thật đó!!"- Hồng Hoa đỏ bừng mặt la lên, nhìn cô bé lúc này thật sự rất dễ thương.
"Không đâu em gái bé bỏng của chị, em không thích hắn thật sự đâu, đó là do em chưa bao giờ gặp đàn ông thôi." - Tử Tinh nhẹ nhàng khuyên ngăn em gái.
"Đúng, nếu em hiểu rõ về lũ quỷ chết tiệt này thì em sẽ ghét hắn." - Bạch Cúc thêm vào.
"Thánh tộc chúng ta và Ma tộc là kẻ thù, Quỷ tộc là một nhánh của Ma tộc, hàng năm có vô số Thánh tộc chúng ta bị chúng giết." - Cô nói tiếp.
"Nhưng hàng năm chúng ta cũng giết hàng triệu ma tộc mà." - Hồng Hoa đáp lại.
"Giờ em muốn các chị thả Máu Xấu ra, hoặc em sẽ không bao giờ nói chuyện với các chị nữa!" - Hồng Hoa cương quyết nói.