Ác Quỷ Máu phi thân nhảy lên võ đài, khí thế hiên ngang đường hoàng, nhưng mấy âm thanh bàn tán bên dưới về nó lại không hay cho lắm.
"Tên tiểu tử nào kia? Nội môn đệ tử sao lại có thể tham gia thi đấu?"
"Y phục là chân truyền đệ tử không sai! Nhưng tu vi sao lại chỉ có Pháp Tướng kỳ."
"Không phải là tên con ông cháu cha nào đó chứ?"
Ác Quỷ Máu nghe xong thì khẽ nhíu mày, nhưng cũng không sao cả, nó không quá quan tâm những gì người khác nói về mình.
"Ta gọi Thực Phàm, lần này đa tạ sư đệ rồi, lát nữa ta sẽ điểm đến là dừng, sư đệ không cần lo lắng." - Thực Phàm cười giả lả, hắn không sợ tên ranh con này, nhưng lại rất sợ Bạch La Sát.
"Đa tạ sư huynh, lát nữa ta cũng điểm đến là dừng, không để sư huynh quá mất mặt." - Ác Quỷ Máu cũng nở nụ cười.
"Ha ha ha, đa tạ sư đệ, vậy đệ ra tay trước đi, ta chấp đệ ba chiêu." - Thực Phàm trong mắt lóe lên một tia giận dữ, tên ranh con láo toét này quá ngông cuồng.
Ác Quỷ Máu không nói gì, ánh mắt biến thành màu đỏ, sử dụng kỹ năng Ác Quỷ Giương Mắt Nhìn.
Gã Thực Phàm vừa nhìn vào mắt Ác Quỷ Máu liền ngây người, kế tiếp chính là tay chân run lẩy bẩy giống như đang nhìn quái vật.
Hắn sợ đến vãi ra quần, cuống cuồng lao ra khỏi sân thi đấu.
Khán giả xung quanh ngây ngẩn hết cả ra, không một ai hiểu chuyện gì.
Chỉ thấy trên sân đấu vương vãi xú uế, ai ai cũng tức giận.
"Khục...!Thực Phàm có lẽ là đột nhiên đau bụng, hôm nay hắn ăn hơi nhiều, chắc ăn phải thứ gì đó có độc nên phải đi nhà xí gấp." - Thiết trưởng lão ho khan, thay mặt vị sư đệ không nên thân giải thích, sau đó phóng ra một đạo thuật pháp làm sạch sân thi đấu.
"Trận đấu này Tà Huyết sư điệt chiến thắng.".
- Nói xong liền ném cho Ác Quỷ Máu một viên ngọc.
Sắc quỷ nhảy khỏi võ đài, vẫy vẫy miếng ngọc khoe với Hồng Vận.
"Sư tỷ xem, chẳng phải ta đã chiến thắng rồi sao? Ta rất lợi hại đúng không?"
"Khúc khích! Sư đệ quả thực là khí vận nghịch thiên, ngày hôm qua tỷ phải đánh đến hao sạch ma khí mới thắng được Lạc Hà sư tỷ." - Hồng Vận cười duyên, cảm thấy tên sư đệ này vận khí rất tốt.
"Giờ chúng ta trở về, vòng hai sẽ diễn ra sau năm ngày nữa."
Ác Quỷ Máu cũng chán việc đi dạo ngắm cảnh, liền đi theo sư tỷ trở về.
Bên trong Bạch Dạ hoa viện Bạch Hạ và Bạch Yên toàn thân trần truồng ngồi đối diện với nhau, hai bàn tay chạm vào nhau.
Xung quanh hai người là những cánh hoa Bạch Dạ có màu trắng ngần đang trôi lơ lửng, ma khí cuồn cuộn đem những cánh hoa thiêu đốt, biến thành một làn khói trắng mờ ảo nhập vào bên trong thân thể hai người.
Cái này cũng không phải là hai nàng đang song tu, mà là Bạch Hạ lấy thân làm mẫu cho cháu gái làm theo.
Sau hồi lâu những cánh hoa đều đã bị thiêu đốt sạch sẽ, làn khói trắng cũng hoàn toàn bị hấp thu.
Lúc này Bạch Hạ mới đem công pháp thu hồi, mặc lại y phục của nàng.
"Bạch Dạ Mộng Huyễn bí pháp quan trọng nhất chính là hấp thu chất độc trong hoa Bạch Dạ, dung nhập vào bên trong pháp lực của bản thân.
Khi đối địch các loại thuật pháp thần thông sẽ mang theo hiệu quả tê liệt mê huyễn, khiến đối phương không phòng bị sẽ lâm vào thế bị động."
"Tốt nhất là phối hợp với mị hoặc thuật hoặc khống hồn thuật, những bí pháp ta truyền thụ cho con nhất định phải nhớ thật kỹ, tuyệt đối không được để lộ ra ngoài.
Nếu người ngoài biết được những bí thuật này thì thuật pháp của chúng ta xem như vô dụng." - Bạch Hạ nghiêm khắc răn dạy.
"Cô cô, Yên nhi hiểu rõ." - Bạch Yên gật gật đầu, nàng liền nhanh nhẹn đi rót một tách trà đưa cho cô cô.
"Cô đừng trách con lắm lời, con chỉ tò mò vì sao cô lại giữ Huyết sư đệ lại, rõ ràng công pháp của chúng ta không phù hợp với đệ ấy.
Nếu chỉ dạy dỗ qua loa thì thật lãng phí thiên phú tu luyện ngàn năm có một kia."
"Chẳng lẽ là cô cô yêu thích Huyết sư đệ, muốn giữ lại làm sủng nam?" - Bạch Yên cười khúc khích hỏi, tình cảm giữa nàng và Bạch Hạ rất tốt nên không sợ bị quở trách.
"Chớ nói linh tinh! Ta đã là một bà lão hơn năm vạn tuổi, đã sớm qua rồi cái thời ham mê nam sắc.
Bây giờ cô cô lòng chỉ hướng về đạo, chăm chỉ tu hành chờ Thiên Kiếp phủ xuống."
"Nếu không phải đại ca tuổi cao lại sinh ra quý nữ, thì ta cũng lười biếng nhận thêm đệ tử."
"Thiên phú của con so với cô cô còn tốt hơn rất nhiều, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, ắt có thể tiến giai Độ Kiếp kỳ, cho dù là phi thăng thượng giới cũng không phải không thể." - Bạch Hạ khẽ mỉm cười.
"Cô cô, nhưng người vẫn chưa nói vì sao lại giữ Huyết sư đệ lại." - Bạch Yên thấy cô cô né tránh thì tính bát quái càng nổi lên.
"Thực muốn biết sao?" - Bạch Hạ cười mị mị hỏi.
"Đương nhiên là muốn biết." - Bạch Yên gật đầu.
"Vậy ta nói thẳng, giữ hắn lại là để cho con đấy." - Bạch Hạ cười mị mị.
"Cho con? Sao lại là cho con chứ? Không phải là cho các vị sư tỷ sao?" - Bạch Yên khuôn mặt nhỏ liền đỏ lên, nàng vẫn là trinh nữ, nói mấy chuyện này đương nhiên sẽ thẹn thùng.
"Cô đã tự mình kiểm tra, tiểu tử này sở hữu Bất Tử Huyết Ma Thể, là một trong mười loại thánh thể của Cổ Ma Tộc ta."
"Tuổi hắn còn rất trẻ, sinh lực dồi dào, tinh nguyên đầy đủ.
Là đối tượng rất tốt để làm song tu đạo lữ."
"Con thử nghĩ mà xem, chúng ta tu luyện Âm Dương Đại Đạo ắt phải cùng nam nhân song tu, nhưng nếu chỉ cùng một người song tu thôi, thì không sớm thì muộn người đó sẽ tâm lực cạn kiệt, tinh tẫn thân vong mà chết."
"Còn nếu cùng quá nhiều người song tu thì lại thành ngược đãi bản thân, chúng ta là tu sĩ, không phải là kỹ nữ, không thể vì tu luyện mà ai cũng có thể lên giường.
Vậy nên đệ tử trong phái bình thường đều sẽ có hai đến ba cái đạo lữ cùng song tu, không quá nhiều cũng không quá ít."
"Huyết Ma Tộc có tốc độ khôi phục rất đáng gờm, chính là đứt tay đứt chân đều có thể mọc lại.
Tốc độ khôi phục tinh nguyên cũng nhanh gấp đôi những tu sĩ của tộc khác.
Ta xem con chỉ cần cùng tiểu tử này song tu là đầy đủ, không cần ủy thân hầu hạ nhiều cái nam nhân."
"Thiên phú hắn cũng cao, dáng dấp anh tuấn.
Có lẽ cũng hợp với tiêu chí của con." - Bạch Hạ cười khúc khích trêu chọc cháu gái.
"Cô cô, con không thích đệ ấy, hay là để lại làm sủng nam cho cô cô đi, con xem lúc cùng Huyết sư đệ song tu cô cô đều rất phấn khích vui sướng." - Bạch Yên cũng không chịu thua, trêu chọc ngược lại Bạch Hạ.
"Hừ! Cái này đừng nói bậy! Lát nữa khi tiểu tử đó về ta sẽ truyền thụ Âm Dương Hỗn Độn