Ác Quỷ Máu và Diễm Tình yên tĩnh ngồi đợi ở trong cửa tiệm, mỹ nhân ghé mắt qua cửa sổ, nhìn những thần dân đi qua đi lại trên đường.
Những người này phần lớn đều thờ phụng nàng, trên mỗi người đều có một tia tín ngưỡng lực yếu ớt.
Tiểu nha đầu khi trở về còn dẫn theo một gã nam nhân trung niên béo tốt, việc này khiến Diễm Tình không hài lòng, gương mặt xinh đẹp khe cau lại.
Gã chủ tiệm thuốc rất biết ý tứ, chỉ quỳ xuống ở rất xa, hướng về Thiên Ma bái ba lạy rồi trở về.
"Người đợi một lát, rất nhanh sẽ nấu xong." - Tiểu nha đầu bẽn lẽn chạy vào trong bếp, nhanh chóng lôi ra một đống bảo vật gia truyền là những bộ nồi niêu xoong chảo.
Bàn tay nhỏ nhanh nhẹn vô cùng, các loại tài vật dược liệu được nàng xử lý thuần chèo mát mái, tươm tất đâu đó.
Khi nấu ăn càng điệu nghệ, ngọn lửa từ trong bếp lò sáng rực cả phòng, người không biết có khi còn nghĩ là cháy nhà.
Chẳng bao lâu nha đầu đã bưng ra một tô canh nóng hổi nghi ngút khói, hương thơm dược liệu lan tỏa khắp phòng, chỉ ngửi mùi cũng đã cảm thấy trong lòng lâng lâng.
Ác Quỷ Máu liếc mắt nhìn, bát canh có tám màu do tám loại dược liệu khác nhau tạo thành, cả tô canh tỏa ra hào quang rực rỡ, không khí trong phòng cũng trở nên tươi sáng.
Loại mỹ thực này trân quý vô cùng, tu sĩ Chân Ma Kỳ ăn vào nói không chừng sẽ đột phá một hai cấp bậc, cường giả Thánh Ma Kỳ ăn vào cũng thực lực bạo tăng.
Thiên Ma Kỳ ăn vào thì tinh thần sảng khoái, tâm cảnh ổn định, là loại mỹ thực thế gian hiếm có.
Ác Quỷ Máu hếch cái lỗ mũi, mặc dù bình thường nó không ăn uống gì, đó là do nó chê thức ăn quá tầm thường vô vị, chỉ có máu tươi mới khiến nó thỏa mãn cơn đói.
Nhưng lần này thì khác, mỹ vị hiếm có khiến lòng phàm tục trong người nó trỗi dậy, không kiềm chế được ánh mắt liếc nhìn mấy lần.
Tiểu nha đầu đem tô canh múc vào chén nhỏ, cẩn thận dâng lên cho Diễm Tình.
"Mời Thiên Ma đại nhân dùng thử."
Diễm Tình nhẹ nhàng bưng lấy bát canh, khẽ thổi một hơi rồi nhấp môi uống.
Chiếc cần cổ thon dài khẽ rung động, từng giọt canh nóng hôi hổi trôi xuống miệng nàng.
Gương mặt mỹ nhân dường như sáng hẳn lên, da dẻ trên người càng tươi sáng mịn màng, đôi môi mọng nước khẽ mấp máy, dùng đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi.
Hành động vô tâm của Diễm Tình gợi cảm vô cùng, Ác Quỷ Máu đứng rất gần, ánh mắt cũng trở nên ngơ ngác.
"Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì?" - Diễm Tình nhẹ nhàng hỏi.
"Con gọi là Thúy Nhi." - Tiểu nha đầu liền trả lời.
"Tổ tiên của ngươi trước kia là đầu bếp của ta, ngươi là hậu bối của nàng cùng ta có chút duyên phận hương khói, có muốn theo ta vào cung làm tỳ nữ hay không?" - Diễm Tình nhàn nhạt hỏi.
"Con nguyện ý!" - Thúy Nhi vui vẻ quỳ xuống, hướng Diễm Tình bái ba lạy.
"Ngươi giữ lấy lệnh bài, bên trong Thiên Ma Thần Điện của ta có truyền tống trận thông với Thánh Cung.
Ngươi đến đó dọn dẹp phòng bếp, về sau nó sẽ là chỗ của ngươi."
Diễm Tình nói xong liền lấy lại áo choàng từ tay Ác Quỷ Máu, một lần nữa khoác lên người.
Dáng người thanh mảnh chậm rãi đi ra khỏi cửa, nàng còn rất nhiều nơi muốn đến.
"Thiên Ma đại nhân, người chưa dùng canh xong mà?" - Thúy Nhi hoảng sợ gọi với theo, cho là thức ăn mình nấu không vừa ý Diễm Tình.
"Ta ăn đủ rồi, ngươi tự mình ăn đi, tu vi của nha đầu ngươi rất thấp, thứ này vừa hay có ích cho ngươi." - Diễm Tình nhàn nhạt nói, tiếp tục bước đi.
Ác Quỷ Máu cũng nhanh chóng đi theo nàng, trong lòng càng lúc càng nghi hoặc không biết nàng muốn đi đâu.
Bây giờ trời đã gần tối, bầu trời Hỏa Vân Thành trở nên trong trẻo hơn rất nhiều, cát bụi mù mịt cũng ngừng thổi, khiến tòa thành có chút vắng lặng.
Lần này Diễm Tình đi đến một tòa lầu rất cao, đỉnh tháp chạm đến gần mái vòm phòng hộ do trận pháp tạo ra.
Nàng thông qua truyền tống trận dịch chuyển thẳng đến tầng cao nhất.
Nơi này sạch sẽ vô cùng, giống như mỗi ngày đều có người quét dọn.
Trong góc phòng có một bà lão râu tóc bạc trắng, gương mặt nhăn nheo.
Nhìn bà ta đến là thê thảm, y phục trên người đều đã biến thành màu trắng xám.
Bà ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm hờ, kế bên còn có một cây chổi.
Nhìn thấy Diễm Tình thì bà lão mở bừng hai mắt, khóe môi run lên.
"Chủ...!Chủ nhân...!Người thức giấc rồi..." - Bà lão run rẩy hỏi.
"Ừm...!Là Liễu Linh sao? Không ngờ nha đầu ngươi vẫn còn sống, mấy nha đầu khác bây giờ đều đã chết cả rồi." - Diễm Tình khẽ cười, việc gặp lại cố nhân khiến tâm tình của nàng tương đối tốt.
"Con nhỏ tuổi nhất, vậy nên mệnh cũng dài hơn các tỷ tỷ một chút.
Gặp lại người con mừng quá, cứ ngỡ sẽ không bao giờ thấy người nữa." - Bà lão tay run run, muốn chạm vào người Diễm Tình nhưng lại không dám, Thiên Ma thân phận tôn quý, không phải người hầu hạ nhân như bà có thể chạm vào.
"Đăng Vân Lâu này là do ngươi quét dọn mỗi ngày?" - Diễm Tình nhàn nhạt hỏi, gương mặt hướng về phía bên ngoài, nhìn ngắm ánh hoàng hôn.
"Là...!Là con quét dọn, con nhớ người rất thích đến đây ngắm cảnh.
Lúc trước là Vân tỷ phụ trách, bây giờ đến lượt con, sau này con chết thì do hậu bối tiếp tục quét dọn." - Lão nhân nhỏ giọng nói.
"Tấm lòng tận trung của ngươi bản tôn hiểu rõ, nhưng ngươi tuổi tác đã cao, ta cũng không tiện để ngươi nhập cung.
Sau này tiếp tục ở lại đây đi, ngươi trở về trong tộc chọn hậu nhân ngươi yêu thích nhất, sau này để nó thay ngươi quét dọn sân vườn."
"Là...!Con hiểu rồi..." - Khóe mắt bà lão cay cay, lệ rơi lã chã.
Dường như việc không thể hầu hạ Diễm Tình khiến bà rất buồn.
"Con xin cáo lui..." - Bà lão cúi đầu bái lạy, thân thể còng xuống nhìn rất thương cảm.
Diễm Tình khẽ lắc đầu, mặc dù nói Chân Ma Kỳ có thể trường sinh bất tử, nhưng đó là do thế gian nhầm lẫn.
Phàm vạn vật sinh linh đều có tuổi thọ, cho dù là các Đấng Tối Cao thì cũng sẽ có ngày phải chết, chỉ là tuổi thọ của họ kéo dài hàng trăm tỷ năm, khiến người ta tưởng rằng họ bất tử.
Thiên Ma tuổi thọ còn ngắn hơn nhiều, chỉ vài trăn triệu đến một hai tỷ năm là sẽ phải chết.
Tất nhiên vài trăm triệu năm cũng là một quãng thời gian dài dằng dặc mà không mấy người tưởng tượng ra được.
Thánh Ma Kỳ cường giả như bà lão vừa nãy có thể sống đến vài triệu năm, sau đó thân thể sẽ bắt đầu lão hóa, đến khi