Trong phòng chỉ còn một mình, Diễm Tình dùng bốn cánh tay gầy gò ôm lấy mặt.
"Hắn là thực sự thích ta? Hay là có mưu đồ khác?"
"Ta xấu xí như vậy, ai lại dám yêu ta cơ chứ? Chẳng lẽ ta đẹp lên rồi?" - Diễm Tình lầm bầm tự hỏi, nàng với lấy miếng ngọc bàn, thông qua hình ảnh phản chiếu nhìn ngắm bản thân.
Thứ nàng thấy là một xà ma nữ gầy gò hốc hác, gương mặt trơ xương, bốn cánh tay quái dị.
Diễm Tình tức giận ném miếng ngọc vào tường khiến nó vỡ nát, chính bản thân nàng cũng không chấp nhận được hình dạng của mình.
"Vẫn như cũ..." - Nữ Thiên Ma lắc đầu ảo não.
Nàng nhớ lại tinh cảnh vừa nãy, tên sắc quỷ kia dám hôn nàng, cũng không phải là kiểu hời hợt giả vờ, mà là thực sự hôn.
Nếu không phải nàng đem nó đuổi đi, không biết nó còn làm ra những chuyện gì.
Trong lòng Diễm Tình xuất hiện nhiều ý nghĩ vu vơ, nàng nên chấp nhận Ác Quỷ Máu hay không.
Nó cũng là quái vật giống như nàng, có lẽ vì vậy nên mới không chê nàng xấu xí.
"A...!Thật nhức đầu...!Không phải cứ để hắn làm người hầu là được rồi sao...!Cần gì phải suy nghĩ nhiều..." - Diễm Tình hồi lâu suy nghĩ liền quyết định không đồng ý.
Nàng là nữ thần của Thánh Ma Giới, một vị Thiên Ma oai nghiêm được vô số tín đồ thờ phụng, đương nhiên sẽ không ủy thân hạ mình làm nữ nhân của một tên tiểu quỷ.
"Đúng! Để hắn tiếp tục làm người hầu là tốt nhất, chẳng phải như vậy hắn vẫn sẽ ở bên cạnh ta sao?"
Diễm Tình cười khúc khích một mình trong phòng, do đang trong trạng thái ma hóa nên nụ cười của nàng nghe rất kỳ lạ, âm thanh ken két vang lên trong đêm tối.
Sáng sớm Ác Quỷ Máu lại bưng một thau nước tới phòng của Diễm Tình, nhẹ nhàng gõ cửa.
"Chủ nhân, ta tới giúp nàng ngâm chân." - Ác Quỷ Máu gọi qua khe cửa, giống chuyện đêm qua nó đã quên sạch, thái độ thản nhiên như thường.
"Vào đi!" - Âm thanh của Diễm Tình vang lên, ngữ điệu ngọt ngào nhẹ nhàng.
Ác Quỷ Máu liền đẩy cửa bước vào, Diễm Tình lúc này đã trở lại hình dạng mỹ nhân yêu kiều.
Thân thể lười biếng nằm trên giường, quần áo trên người mỏng manh vô cùng.
Nàng đang theo dõi hình ảnh trên gương ngọc, vẫn là con Rắn Mào Hoa và Chim Lông Vàng.
Lúc này con chim hai mắt đỏ rực, liên tục chao liệng trên bầu trời rồi phi thẳng xuống tấn công.
Con rắn trên người vết thương chồng chất, cơ thể bị móng vuốt sắc nhọn xé nát.
Bằng là thiên địch của các loài rắn, cho dù là Long Tộc cũng thường chết thảm dưới vuốt nhọn của chim ưng.
"Nghệ!!!" - Kim Bằng cắm từ trên trời xuống đất, cái mỏ sắc nhọn bổ vào đầu Huyết Mãng.
Cái mào hoa bị mổ nát, hộp sọ cự mãng thủng một lổ lớn, con vật quằn quại giãy giụa lăn nhiều vòng trên đất, máu tươi nhuộm đỏ một vùng.
Kim Bằng cuối cùng cũng có thể đem con rắn giết chết, nhưng hai đứa con của nó cũng chẳng còn.
Con chim sà xuống đất, dùng mỏ và móng vuốt xé nát thi thể của con rắn, cảnh tượng tương đối kinh dị.
Diễm Tình yên lặng theo dõi, ánh mắt mông lung không biết là đang nghĩ gì.
"Chết rồi...!Sinh mạng của chúng thật mong manh..." - Âm thanh nỉ non phát ra từ miệng mỹ nhân, nàng mặc dù không phải là rắn nhưng cái đuôi lại rất giống loài rắn, vậy nên khi thấy một sinh vật có hình dáng tương tự mình bị giết thì cảm thấy đau lòng.
"Nàng đã không muốn nó chết, vì sao lại không cứu nó? Chỉ cần một ý niệm của nàng là đủ để giết con chim kia, cứu mạng con rắn rồi mà?" - Ác Quỷ Máu ngồi xuống bên cạnh, hơi khó hiểu hỏi.
"Ừm, ta quả thực là thần, quả thực có thể cứu nó.
Nhưng sau đó thì sao chứ? Vài hôm nữa nó cũng sẽ bị một sinh vật khác mạnh hơn giết chết, muốn sống sót chỉ có thể tự mình sinh tồn."
"Hơn nữa mỗi lần thần linh ra tay đều sẽ tạo ra nghiệp lực, một con bướm vỗ cánh ở cuối chân trời cũng có thể gây ra bão táp, một cái vẫy tay của thần linh càng có sức tàn phá ghê gớm.
Ta dù là thần cũng không thể tùy ý xen vào chuyện sinh tử tồn vong của kẻ khác, thần linh thì phải công bằng, xem vạn vật chúng sinh bình đẳng như nhau.
Cho dù ta ưu ái con rắn kia thì cũng không thể vì cứu nó mà hại con chim." - Diễm Tình chậm rãi trả lời.
"Vậy sao? Nếu vậy thì thần vị xem ra lại là một sợi xích trói buộc.
Ta thích tự do làm theo ý mình hơn, ta sẽ cứu người ta muốn cứu, giết kẻ ta muốn giết, bất kể hậu quả gì xảy ra thì ta cũng gánh được.
Nếu không thể làm theo ý mình thì nắm giữ quyền năng của thần cũng chẳng có tác dụng gì." - Ác Quỷ Máu đưa ra ý kiến.
"Phì! Tiểu quỷ ngươi lại khoác lác nữa rồi, trên đời làm gì có ai thực sự tự do cơ chứ? Ngay cả Vô Thiên đại nhân cũng không đạt được tự do chân chính.
Thân là đấng Chí Tôn nhưng ngài vẫn bị nghiệp lực quấn thân, phải tự mình phong ấn trong cõi vô sắc." - Diễm Tình lắc đầu, cảm thấy suy nghĩ của Ác Quỷ Máu không đúng.
Sắc quỷ nghe Diễm Tình nhắc đến Vô Thiên liền nhướng mày.
"Hắn ta còn sống sao? Cái tên rùa rụt đầu đó sống dai thật đấy." - Ác Quỷ Máu chép miệng.
Diễm Tình nghe nó buông lời phỉ báng thì biến sắc, nhào đến dùng tay bụm miệng nó lại.
"Ma Tổ đại nhân, tên này vô tri ngu xuẩn, xin đại nhân tha cho hắn." - Diễm Tình sợ hãi cầu khẩn.
Một lúc lâu sau vẫn không có chuyện gì xảy ra thì nàng mới yên tâm.
"Chát!"
"Tên ngốc này! Ma Tổ đại nhân mà ngươi dám bất kính! Là cảm thấy mình sống quá dai, thọ tinh thắt cổ đúng không?" - Diễm Tình đánh một cái thật mạnh vào người sắc quỷ, hung hăng trừng mắt nhìn nó.
"Tên đó nhát gan sợ chết, cả ngày chui rúc trong hang, ta gọi hắn là rùa rụt đầu thì có gì sai cơ chứ?" - Ác Quỷ Máu bĩu môi trả lời.
"Vô tri! Vô tri! Ma Tổ đại nhân là đấng chí tôn, thiên địa này là do cơ thể của ngài hóa thành, ý chí của ngài diễn hóa ra pháp tắc.
Mọi việc chúng ta làm, mọi câu chúng ta nói ngài đều có thể nghe thể thấy,