Mấy vị tông chủ cũng đều có suy nghĩ riêng, từng người một bắt đầu biểu quyết.
Cuối cùng bốn đồng ý tin tưởng năm quyết định phản đối.
"Đa tạ ý tốt của đạo hữu, nhưng lần chiến tranh này là chuyện riêng của Linh Tộc bọn ta và Hải Tộc, không dám làm phiền đạo hữu ra tay." - Đông Phong Thiên Vương là người đứng ra trả lời.
Ác Quỷ Máu nghe vậy cũng không bất ngờ, mấy tên này mà thực sự đồng ý thì mới là lạ.
"Hắc hắc, ta là thông báo cho các ngươi biết, không phải là hỏi ý kiến của các ngươi."
"Ứng Dư đạo hữu! Ngươi giúp ta chuẩn bị một chiếc thuyền, ta tự mình ra biển đánh cá, thuận tiện đem vài tên Hải Hoàng giết chết."
"Còn các ngươi quản lý đệ tử cho tốt, đừng để bọn chúng lại gần thuyền của ta.
Nếu không bị trận pháp giết chết cũng đừng trách ta không thông báo."
Ác Quỷ Máu cười lạnh một hồi, ném cho Ứng Dư một cái túi trữ vật, bên trong có chứa hai trăm viên ngọc máu là tiền thù lao.
Sau đó liền phủi mông đứng dậy, ôm eo Kiều Diễm ngang nhiên bước ra ngoài, thái độ mười phần phách lối không xem ai ra gì.
Ứng Dư đem túi trữ vật thu hồi, cũng không để ý đến những ánh mắt nghi ngờ của người khác.
"Ứng tông chủ! Ngài đây là có ý gì?" - Hiên Viên nữ hoàng sắc mặt trầm xuống.
"Nhân Hoàng bệ hạ xin bình tĩnh! Tên kia muốn thuyền thì ta cho hắn thuyền, hắn muốn đi săn cá hay làm gì thì tùy hắn.
Miễn sao đem tên ôn thần này tiễn đi là được, hắn ở lại Thương Hải Thành thì chúng ta không thể an tâm chuẩn bị sách lược." - Ứng Dư bình tĩnh giải thích.
"Vậy nếu hắn ta thực sự ra biển giết Hải Hoàng thì sao? Chẳng phải chúng ta sẽ mang danh cấu kết ma tộc?" - Hiên Viên sắc mặt đanh lại, Tiên Linh Tộc rất kiêng kỵ việc hợp tác với Cổ Ma.
"Nhân Hoàng ngài sao lại tự đổ nước bẩn lên người? Tên Tà Huyết cùng Hải Tộc chém giết là việc của hắn, liên quan gì đến chúng ta?"
"Hơn nữa nếu hắn thực sự giết được Long Hoàng, hoặc là lưỡng bại câu thương chẳng phải là rất có lợi cho chúng ta sao?" - Ứng Dư chậm rãi phân tích.
Mấy vị tông chủ nghe vậy thì không nói gì nữa, việc này cũng chẳng liên quan gì đến họ.
Nhìn về mặt nào cũng là đều có lợi.
"Ứng Dư! Túi trữ vật vừa nãy tên Tà Huyết đưa cho ngươi chứa thứ gì? Có thể lấy ra cho bọn ta xem được hay không?" - Diệp Y Y lúc này đã hết sợ, đầu óc lại nóng lên hướng Ứng Dư chất vấn.
Gã tông chủ nghe vậy cũng không tỏ vẻ gì bất thường, thản nhiên đổ túi trữ vật xuống bàn.
Một đám chai lọ và hộp ngọc liền rơi xuống, bên trong chứa đầy huyết châu.
"Ngươi quả nhiên là nhận tiền của phi nghĩa nên mới giúp hắn ta nói chuyện!" - Ánh mắt Diệp Y Y phát sáng, vẻ mặt đắc ý khi lật tẩy được kẻ tiểu nhân.
"Diệp cô nương, đây là hợp đồng mua bán giữa Ngũ Thiên Tông và Thiên Bảo Môn.
Ngũ Thiên Tông chúng ta trước giờ vẫn luôn kinh doanh loại Huyết Tẫn Trùng Sinh Đan này." - Ứng Dư lại lấy ra một tờ hợp đồng đặt lên bàn.
Y Y liền thu lấy tờ giấy bắt đầu đọc, sắc mặt đắc ý cũng nhanh chóng biến mất.
"Ân oán cá nhân và chuyện kinh doanh của Tông Môn không thể gộp làm một được, cái này chắc các vị đều hiểu."
"Ứng Dư ta có thể lấy Thiên Đạo ra thề, dù trong tối ngoài sáng ta có làm ra vài chuyện không được hay ho.
Nhưng những việc ta làm đều là vì lợi ích của tông môn, của Chính Đạo Minh, của toàn bộ Tiên Linh Tộc tu sĩ."
"Loại Huyết Tẫn Trùng Sinh Đan này tuy tà đạo vô cùng, nhưng trong lúc nguy cấp có thể cứu đệ tử bên dưới một mạng.
Hai trăm viên đan dược này ta không thể nào ăn hết, mua về cũng là để phân phát cho chúng đệ tử, giúp bảo vệ mạng sống cho bọn họ." - Ứng Dư mặt đầy chính khí, thản nhiên trả lời sự chấp vấn của những vị tông chủ.
"Các vị đạo hữu cũng biết ta đã hơn chín vạn năm thọ nguyên, thời điểm Thiên Kiếp phủ xuống không còn bao xa.
Sớm muộn gì thì cũng hoặc là vẫn lạc dưới lôi đình pháp tắc, hoặc là phi thăng đến Tiên Giới làm một vị Tiên Nhân."
"Chỉ là tâm nguyện sư phụ ta giao lại vẫn chưa thể hoàn thành, chỉ đành gắng sức vận dụng những năm tháng cuối cùng này, đem Tiên Linh Tộc quật khởi, thống nhất Linh Ma Giới."
Đám người rất nhanh nhận ra Ứng Dư không phải là đang giả vờ trang bức, mà là nói những lời sâu tận đáy lòng.
Lại nghĩ đến những việc hắn ta làm gần đây, quả thực là đã dốc toàn bộ vốn liếng để xây dựng Ngũ Thiên Tông và Chính Đạo Minh.
"Là chúng ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử!"
"Ứng tông chủ là người không câu nệ tiểu tiết, Chính Đạo Minh có người minh chủ như ngài, về sau chắc chắn sẽ phát triển mạnh mẽ, đem Cổ Ma Tộc ép xuống bùn."
"Tông chủ Khống Linh Tông cũng hơn chín vạn năm thọ niên, hắn ta chỉ lo bế quan chờ ngày độ kiếp, lần chiến tranh này cũng không chịu ra mặt.
Ứng tông chủ Thiên Kiếp cũng sắp đến nhưng vẫn hết mình vì bổn tộc mà quả nhân lại nghi ngờ ngài, quả thực là hổ thẹn."
Mấy vị tông chủ đều xuống nước, nói mấy câu văn vẻ, cho Ứng Dư một chút mặt mũi.
"Đa tạ các vị đạo hữu tin tưởng, Ứng Dư ta tuyệt đối sẽ không để mọi người thất vọng."
"Vừa nãy bởi vì cố kỵ mặt mũi định về sau mới đem đan dược đưa tới, nhưng giờ cũng không cần che giấu nữa.
Chỗ đan dược này mỗi người chúng ta nhận hai mươi viên, các vị tự mình chia cho các trưởng lão dưới trướng.
Loại đan dược này ta đã thử qua, có khả năng phục hồi thương thế ngay lập tức, lúc cùng Hải Tộc chém giết lỡ may bị thương chỉ cần uống một viên là có thể tiếp tục chiến đấu." - Ứng Dư khẳng khái nói, đem từng lọ đan dược chia cho những người khác.
Gã ta biết rõ số đan dược này nếu giữ lại nhất định sẽ bị nghi ngờ, chi bằng mượn hoa cúng thần thu mua đạo nghĩa.
Đám tông chủ lại liếc nhìn nhau, biết đan dược trong bình quý giá, đại chiến sắp đến sẽ rất có tác dụng.
"Đa tạ Ứng tông chủ! Sau khi đạo hữu phi thăng, bọn ta nhất định sẽ giúp đạo hữu tạc một pho tượng Tiên Tổ Di Lưu, ghi chép lại những công trạng đạo hữu đã làm cho Tiên Linh Tộc chúng ta, để hậu bối sau này mãi mãi ghi nhớ."
"Cung kính không bằng tuân lệnh, cảm tạ Ứng Dư đạo hữu."
Mấy người tông chủ cũng không khách khí, lại nói tốt mấy câu rồi thu hồi những lọ ngọc máu.
Ứng Dư trong lòng thở dài một hơi, lần mua bán này hắn mặc dù không thu được gì, nhưng lại bán được rất nhiều nhân tình, cũng xem như là rất tốt.
"Kế hoạch tiến đánh Hải Tộc đều đã bàn xong, chuyện ngoài ý muốn cũng đã giải quyết."
"Chư vị đạo hữu xin sớm trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị thể trạng tốt nhất, sẵn sàng cùng Hải Tộc quyết một trận thắng bại." - Ứng Dư chắp tay nói.
"Ứng đạo hữu cũng nghỉ ngơi thật tốt, bọn ta xin cáo từ." - Đông Phong Thiên Vương chắp tay nói, khi ông ta bước đi bộ thiên cơ giáp lại vang lên những âm thanh lịch kịch.
"Hừ! Ứng Dư ngươi đợi đấy cho ta! Tên Tà Huyết kia nhất định phải chết, ngươi cũng sẽ không được sống yên ổn." - Diệp Y Y trước khi đi cũng không quên trừng mắt một cái, hung hăng đe dọa một phen.
Tịnh Liên tiên tử thấy vậy khẽ lắc đầu, vội vàng nói đỡ cho tiểu nha đầu kia.
"Ứng tông chủ xin đừng để bụng, Diệp muội muội tâm tình hôm nay không tốt, lời nói cũng khó nghe.
Để vài hôm nữa tiểu nữ bảo muội ấy đến tạ tội với ngài."
"Đạo chủ không cần bận tâm, chuyện này dù sao cũng có một phần là lỗi của ta.
Để vài bữa nữa ta gửi ít quà tạ tội." - Ứng Dư chắp tay trả lời, gương mặt hiện lên vẻ hòa nhã.
"Tông chủ nhân từ độ lượng, tiểu nữ thay mặt Diệp muội đa tạ ngài." - Tịnh Liên tiên tử cúi người