Khi về đến nhà thì Tà Huyết mệt đến hoa mắt chóng mặt, ngã lăn luôn ra đất bất tỉnh.
"Đứa nhỏ này thật ngốc." - Hải Lam đi lại gần bế Tà Huyết lên, đặt nó lên giường.
Sau đó nàng đi nấu cho Tà Huyết một bát canh máu để nó ăn khi ngủ dậy.
Kể từ hôm đó, mỗi ngày người dân trong làng đều thấy một đứa trẻ màu đỏ điên cuồng tập chạy, dù là buổi sáng hay trưa, chiều hay tối, mưa hay nắng, nóng bức hay lạnh giá, Tà Huyết đều điên cuồng tập chạy, nó giống như một cỗ máy không biết mệt mỏi, chỉ vì mong muốn trở nên mạnh mẽ hơn mà cố gắng hết sức.
Việc này khiến Hải Lam cảm thấy đau lòng và có lỗi với Tà Huyết, bởi vì tập chạy chỉ có thể giúp Tà Huyết chạy nhanh hơn, chứ chẳng thể nào giúp nó mạnh lên như nó muốn được.
Nhưng nàng lại không thể nói ra sự thật, thà cứ để Tà Huyết tin vào một thứ không có thật, còn hơn là dập tắt hy vọng của nó.
"Chẳng lẽ mình không có cách nào để giúp Tà Huyết sao?"
"Đúng rồi, đúc lại thân thể, đó là cách duy nhất để giúp Tà Huyết sinh ra ma mạch, phải đúc lại một thân thể khác mạnh mẽ hơn cho Tà Huyết."
Từ suy nghĩ muốn giúp đỡ em trai, một ý tưởng dần xuất hiện trong đầu Hải Lam.
Như mọi ngày, Tà Huyết lại tập chạy, khác với những gì Hải Lam suy nghĩ, Tà Huyết cảm thấy việc tập chạy này vô cùng có ích, bây giờ nó có thể chạy liên tục suốt ba bốn giờ, tốc độ cũng vô cùng nhanh chóng.
Hải Lam mệt mỏi trở về sau một ngày đi săn, nhìn thấy đứa em trai đang điên cuồng tập luyện, khiến nàng thấy cảm động.
"A...chị về rồi." - Tà Huyết líu ríu chạy lại gần Hải Lam, dẫn nàng đi vào nhà, rót cho nàng một ly nước rồi đấm lưng cho nàng, vô cùng ngoan ngoãn.
"Tà Huyết này, em thực sự muốn trở nên mạnh mẽ sao?" - Đột ngột Hải Lam lên tiếng hỏi, giọng nói rất khác lạ.
"Đúng vậy, em muốn trở nên mạnh mẽ hơn, sau đó em sẽ đi săn, còn chị sẽ ở nhà nấu cơm, em sẽ bảo vệ và chăm sóc cho chị."
"Nhưng nếu việc trở nên mạnh hơn sẽ vô cùng khó khăn gian khổ, thậm chí có thể mất đi tính mạng thì em có sợ không?"
"Thế giới ngoài kia vô cùng khắc nghiệt và tàn nhẫn, em có thể chết bất cứ lúc nào." - Hải Lam lại nói tiếp.
"Không sợ, em muốn trở nên mạnh hơn, mạnh hơn rồi thì sẽ không phải sợ những thứ đó nữa, giống như chị vậy, có thể cùng những con quái vật khổng lồ chiến đấu." - Tà Huyết kiên định trả lời.
"Khi em mạnh hơn chị thì em sẽ bảo vệ cho chị."
Hải Lam nghe những lời nói ngây ngô, chân thành của Tà Huyết thì vô cùng cảm động.
"Tà Huyết này, mai em muốn đi săn với chị không?" - Hải Lam dịu dàng hỏi.
"Việc này sẽ rất nguy hiểm, nhưng chắc chắn sẽ giúp em mạnh mẽ hơn." - Hải Lam quyết định sẽ rèn luyện Tà Huyết thành một cường giả.
"Có! Em muốn, mai em sẽ đi cùng chị." - Tà Huyết kiên định trả lời, hoàn toàn không sợ hãi trước nguy hiểm.
"Giỏi lắm, vậy mới là em trai tốt của chị." - Hải Lam hài lòng ôm Tà Huyết vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non nớt của nó.
Còn Tà Huyết thì thấy vô cùng ấm áp, tựa đầu vào ngực Hải Lam, hít thở hương thơm dịu ngọt tỏa ra từ người nàng.
Sáng sớm Hải Lam dẫn theo Tà Huyết đi xuống chân núi, tiến vào rừng sâu, chuẩn bị dạy cho nó cách săn giết côn trùng.
Đường xuống núi lần này khác với mọi lần, không phải con đường dốc thoải dễ đi, mà là một đường mòn vừa dốc vừa gập ghềnh, lại còn có vô số bụi gai, những viên đá sắc cạnh cứa vào chân Tà Huyết, khiến chân nó ứa máu, còn bụi gai thì cào Tà Huyết mình mẩy te tua dướm máu, chưa kịp săn con côn trùng nào thì Tà Huyết đã thương tích đầy mình.
Nó vốn định than vãn muốn dừng lại nghỉ một lát, dù sao nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, sao có thể chịu đựng được gian khổ.
"Chị ơi..."
Nhưng Hải Lam đã cắt đứt lời của nó.
"Tiếp tục đi tiếp!" - Hải Lam lạnh lùng ra lệnh.
Hôm nay khí tức trên người nàng rất lạ, bình thường nàng ôn nhu như nước, dịu dàng hiền thục, Tà Huyết chỉ bị đứt tay hay lỡ may té ngã thì nàng cũng đều dỗ dành nó.
Nhưng bây giờ trên người nàng tỏa ra khí chất lạnh lẽo đáng sợ, như ngàn năm hàn băng, khiến Tà Huyết sợ hãi đi tiếp, không dám than vãn.
Sau hai giờ thì hai người cũng đi xuống chân núi, bốn phía là rừng rậm vô tận. Trong những bụi cây ở phía xa vang lên tiếng gầm thét của côn trùng nghe vô cùng rợn người.
Hai chân Tà Huyết sưng đỏ phồng rộp, toàn thân chảy máu, quỷ máu nhỏ thút thít nức nở suýt xoa. Nhưng Hải Lam dường như không quan tâm đến điều đó.
Chỉ thấy bàn tay nàng phát sáng, từ trong không gian dần xuất hiện một ngọn giáo có màu tím đen, dài khoảng mét rưỡi, mũi giáo giống như làm từ đá hoặc kim loại, có một đầu ngọn hoắt và một đầu tù.
Hải Lam tóm lấy tay của