"Tốt lắm! Vậy ta bắt đầu đây, lát nữa dù ta có làm gì thì nàng cũng không được hoảng sợ, chỉ cần nhớ nàng là nữ nhân của ta."
"Ta sẽ không bao giờ làm hại nàng!"
Giọng nói của Ác Quỷ Máu mang theo một tia ôn nhu, nhưng Kiều Diễm lại cảm thấy lời nói này mang rất nhiều hàm ý.
"Phu quân! Chàng định làm gì thiếp sao?" - Kiều Diễm run run hỏi, một nỗi sợ hãi mơ hồ trào dâng.
Gương mặt của Ác Quỷ Máu dần dần biến đổi, từ một nam nhân anh tuấn, gương mặt của nó vặn vẹo trở nên góc cạnh.
Hai hốc mắt hõm sâu, từng luồng huyết vụ bốc lên cao.
Ác Quỷ Máu biến thành hình dạng ma quỷ của mình, nhìn Kiều Diễm với ánh mắt kỳ dị.
"Hắc hắc! Không phải là ta đã nói rồi sao? Ta sẽ hiến tế ngươi?" - Âm thanh ma quái giống như tiếng rít vang lên từ miệng Ác Quỷ Máu, vẻ mặt của nó vặn vẹo hung ác như dã thú nhìn mồi.
Kiều Diễm trong lòng chợt lạnh toát, trước khi nàng kịp phản kháng thì một chiếc vuốt quỷ đã chạm vào trán nàng.
Đôi mắt xinh đẹp của mỹ nhân trợn trừng, mang theo vẻ mê mang hoảng sợ mà ngất đi.
Ác Quỷ Máu lại gõ gõ ngón tay lên trán của nàng, đem ác niệm truyền trực tiếp vào trong thần hồn.
Trong giấc mơ Kiều Diễm thấy mình biến thành một thiếu nữ yếu đuối, bị nhốt trong một căn hầm đen kịt mà tia sáng duy nhất chỉ mảnh như sợi chỉ chiếu xuyên qua khe cửa.
Tay chân bị cùm chặt bởi những sợi xích to lớn, mỗi lần nàng cố cử động tay chân thì chúng lại kêu sàn sạt, âm thanh nặng nề mà trầm đục.
"Phu quân! Phu quân!" - Kiều Diễm thất thanh la lớn.
Đầu óc của nàng lúc này hoảng loạn vô cùng, vừa nãy nàng còn cùng phu quân thân mật, giống như chim nhỏ ngồi trong lòng hắn, chớp mắt đã bị đưa đến nơi này.
"Ong...!Ong..." - Đầu óc Kiều Diễm rung lên, giống như vừa bị thứ gì đó va chạm.
"Ta là ai? Phu quân của ta đâu rồi?"
Nàng lấy tay xóa trán, cố gắng nhớ xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng ký ức của nàng lúc này trống rỗng, giống như là bị ai đó phong ấn.
"Phu quân! Phu quân!"
Tiếng gào khản cổ của nàng vang lên trong ngục tối, nhưng vẫn chẳng có ai đáp lại.
Kiều Diễm ngồi trong tăm tối suốt nhiều ngày, nhiều tháng, nhiều năm.
Bởi vì nơi này lúc nào mịt mờ, ngày cũng như đêm nên nàng mất hết khái niệm về thời gian.
Đầu óc luôn ong ong, những câu hỏi lượn lờ nhưng chẳng bao giờ được giải đáp.
Nàng cứ ngồi như vậy, cho đến một ngày cánh cửa nhà tù mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp ăn mặc diêm dúa bước vào bên trong.
Người này trang điểm rất đậm, lông mày như lá liễu, môi đỏ như máu, nụ cười của nàng ta nhàn nhạt như có như không, chỉ vừa nhìn thấy người phụ nữ đó thân thể Kiều Diễm đã run rẩy.
Đó chính là "nàng", một cái "nàng" khác với nàng hiện tại.
"Tâm Ma!" - Hai từ ngữ xa lạ mà quen thuộc đột ngột xuất hiện trong tâm trí của Kiều Diễm.
Đối với người tu tiên thì Tâm Ma là kẻ thù đáng sợ nhất, chúng nguy hiểm hơn bất cứ thứ gì khác.
Dù là Cổ Ma hay Yêu Thú thì đều có thể dùng pháp bảo chém giết, chỉ cần tu vi đủ cao thực lực đủ mạnh thì không cần phải sợ.
Nhưng Tâm Ma thì khác, chúng vô hình vô chất, len lỏi ẩn nấp trong sâu thẳm linh hồn.
Chúng có thể ngủ say hàng ngàn hàng vạn năm, không dễ dàng gì lộ diện.
Chúng sẽ yên lặng chờ đợi thời cơ chín muồi, vào thời điểm quan trọng nhất thì chúng đột ngột xuất hiện, đâm cho bản thể một nhát dao trí mạng.
"Khách khách! Kiều tiên tử a kiều tiên tử!"
"Phu quân của ngươi đâu rồi?"
Tiếng cười lanh lảnh vang lên, Tâm Ma ngồi xuống trước mặt Kiều Diễm, dùng bàn tay bén nhọn chạm vào cằm nàng.
"Phu quân? Phu quân của ta đâu rồi? Tại sao ta lại ở chỗ này?" - Kiều Diễm mờ mịt hỏi ngược lại.
"Khanh khách...!Ngay cả trí nhớ của ngươi hắn ta cũng xóa bỏ, thủ đoạn thật là tàn nhẫn..."
"Phu quân của ngươi chán ghét ngươi, hắn ta muốn dùng thân thể ngươi làm vật hiến tế để triệu hồi một nữ quỷ."
"Ngươi bây giờ là đang bị hắn ta giam cầm trong bóng tối, cơ thể của ngươi đã sớm bị tước đoạt, bây giờ đã bị kẻ khác chiếm hữu."
"Ả ta bây giờ đang cùng phu quân của ngươi tình chàng ý thiếp, còn ngươi sẽ bị nhốt ở nơi này, trở thành trò tiêu khiển cho ta."
Tâm Ma nở nụ cười tàn nhẫn, gương mặt đầy vẻ cay nghiệt.
"Không đúng! Phu quân rất yêu thương ta! Chàng ấy sẽ không làm như vậy." - Kiều Diễm lắc đầu thật mạnh, thoát khỏi Tâm Ma trói buộc.
"Khách...!Khách...!Khách..."
Tiếng cười giòn rã lại vang lên, ánh mắt Tâm Ma đầy vẻ chế nhạo giễu cợt.
"Yêu thương ngươi? Hắn ta thực sự yêu ngươi sao? Ngươi quá đề cao mình rồi, ngươi thì biết gì về hắn chứ?"
"Trong mắt hắn ngươi chỉ là công cụ tiết dục, thân thể của ngươi là một cái tinh ấm." - Tâm Ma cay nghiệt nói, âm thanh của ả xỏ xuyên qua tai của Kiều Diễm, đâm mạnh vào linh hồn của nàng.
Mỹ nhân đầu đau như búa bổ, muốn dùng tay ôm đầu nhưng không thể, tay của nàng vẫn bị những sợi xích giữ chặt.
"Không! Không phải! Chàng rất yêu thương ta, chàng cho ta pháp bảo, cho ta đan dược, tặng ta xiêm y lộng lẫy, giúp ta trở thành trưởng môn."
"Đừng tự lừa dối bản thân nữa! Ngươi sắp chết rồi, ta chỉ là đang nói cho ngươi nghe sự thật, để ngươi chết minh bạch."
"Ngươi suy nghĩ kỹ lại xem vì sao ngươi lại yêu hắn, lời nói của hắn ngươi đều răm rắp nghe theo, thậm chí bảo ngươi chết thì ngươi cũng đồng ý." - Tâm Ma nở nụ cười quỷ quyệt hỏi.
Ánh mắt Kiều Diễm hiện lên một tia mịt mù, nghi hoặc nhìn Tâm Ma như muốn hỏi tại sao.
"Khách khách...!Bởi vì ngươi bị hắn ta hạ huyết chú!"
"Thứ rượu trái cây hắn mời ngươi uống trên đảo chính là máu của hắn ta! Hắn là Ác Quỷ Máu, sinh vật tàn ác bậc nhất thế gian."
"Chỉ cần ngươi uống máu của hắn thì sẽ biến thành nô lệ, hầu hạ hắn giống như là chủ nhân."
"Thứ ngươi gọi là tình yêu thực chất chỉ là tà thuật hắn yểm lên ngươi." - Tâm Ma nói với giọng khoái trá vô cùng, nụ cười trên mặt ngày càng nồng đậm.
"Không! Không đúng! Ngươi nói dối!" - Kiều Diễm điên cuồng lắc đầu, nàng không muốn nghe những thứ này.
Nhưng ma âm kia vẫn lượn lờ quanh tai của nàng, điên cuồng chui vào tàn phá linh hồn nàng.
"Ta tại sao lại phải nói dối một kẻ sắp chết? Ta chỉ đang nói cho ngươi nghe sự thật, ngươi suy nghĩ cho kỹ đi."
"Đó thực sự là tình yêu sao? Hắn ta thực sự yêu ngươi hay chỉ đang lợi dụng cơ thể