Cách Bắc Minh quần đảo hai vạn hải lý là vùng nước sâu, bởi vì kích thước của Linh Ma Giới rất lớn nên hải dương cũng sâu rộng vô cùng, khoảng cách từ đáy biển đến mặt nước lên đến hàng trăm hàng ngàn dặm, là mái nhà của vô số sinh vật biển.
Lênh đênh giữa biển khơi là một chiến thuyền dài hơn ngàn trượng, hình dáng giống như một con Thanh Long to lớn, mũi thuyền là một cái đầu rồng được chạm khắc tinh xảo, tỏa ra phong thái cường đại uy nghiêm.
Hai bên thân thuyền lộ có vô số cửa sổ hình vảy giáp, bên trong cánh cửa là những họng pháo đen ngòm, luôn chực chờ khai hỏa bất cứ lúc nào.
Giữa con tàu là hai cây cột cao lớn, bên trên treo hai lá cờ màu xanh lục, một lá in chữ Mộc, một lá in chữ Đan.
Con thuyền này gọi là Thanh Long Hạm, được chế tạo từ Thiết Mộc vạn năm, chất gỗ cứng rắn hơn cả kim loại nhưng trọng lượng lại rất nhẹ.
Vậy nên chiến thuyền này có thể nổi trên mặt nước, đồng thời chuyên chở được rất nhiều hàng hóa.
Là một siêu cấp chiến thuyền thuộc quyền sở hữu của Mộc Linh Môn và Thiên Đan Môn.
Chuyên được dùng để vận chuyển hàng hóa và săn giết Hải Thú.
Lúc này trong khoang thuyền chất đầy máu thịt tài liệu trên người Hải Yêu, những thứ như vảy cá, răng nanh, sừng nhọn chất cao như núi, vừa nhìn qua đã thấy đây là một chuyến đi săn thành công, con thuyền đang chuẩn bị quay trở về đất liền.
Nhưng những người trên thuyền lại không một ai vui vẻ, người nào cũng đăm chiêu sầu não, sắc mặt giống như đưa đám.
Đặc biệt là mười vị tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, họ đứng sát bên mạn thuyền nhìn xuống lòng đại dương.
Mặt biển lúc này yên ả vô cùng, những con sóng yếu ớt vỗ lên trận pháp sủi bọt trắng xóa.
Nhưng bên dưới lòng đại dương là hàng ngàn con mắt hung ác, chúng ẩn mình trong dòng nước tăm tối, lẳng lặng quan sát con tàu.
"Ai...! Đám Hải Thú này đã đi theo chúng ta ba ngày...!Hiện tại chúng vẫn chưa ra tay, e là muốn dùng tàu của chúng ta làm mồi nhử dụ những con thuyền khác đến." - Một người đàn ông trung niên tuổi chừng hơn năm mươi than thở.
Ông ta có dáng người cao gầy, mặc một bộ trường bào màu xanh lá úa đã ngả sang màu vàng.
Trên trường bào thêu hình ba chiếc đan lô đang tỏa khói.
Người đàn ông này là Dược Lão, trưởng môn hiện tại của Thiên Đan Môn, cũng là thuyền trưởng của Thanh Long Hạm.
Trong lúc Dược Lão đăm chiêu suy nghĩ thì một người trung niên mỹ phụ tiến lại gần, dùng tay nắm lấy bàn tay khô héo của lão.
Người phụ nữ này tuổi chừng bốn mươi, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp, dáng người yểu điệu phong mãn.
Khuyết điểm duy nhất là những nếp nhăn trong khóe mắt do dòng thời gian gây ra.
Nàng là Bách Thảo Tiên Cô, đại trưởng lão của Thiên Đan Môn, cũng là thê tử của Dược Lão.
"Phu quân...!Thiếp tin chàng sẽ đưa chúng ta thoát khỏi khốn cảnh." - Âm thanh của người mỹ phụ giống như gió thoảng, thổi qua đồng cỏ bát ngát.
Dược Lão xoay đầu nhìn hiền thê, vẻ đăm chiêu trên gương mặt già nua giãn ra.
"Ta có liều mạng thì cũng sẽ dùng bộ xương già này để bảo vệ nàng." - Dược Lão vòng tay ôm lấy thê tử, dù tuổi tác đã cao nhưng tình cảm của hai người vẫn rất tốt.
"E hèm...!Biểu phu, tỷ tỷ...!Hai người đừng bán cơm chó nữa được không? Đợi khi nào trở về nhà hai người muốn tình chàng ý thiếp cỡ nào cũng được." - Bỗng một âm thanh trào phúng vang lên.
Một cái mỹ phụ ăn mặc nóng bỏng vô cùng, chiếc váy màu xanh lục có cổ áo khoét sâu tràn ngập vẻ phong tình mị hoặc.
Nàng ta đứng ngay phía sau lưng cặp vợ chồng già, gương mặt cười tủm tỉm đầy vẻ thú vị.
Bên cạnh nàng ta còn có một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ hơi gầy, gương mặt anh tuấn nhưng hơi có vẻ khô héo như người mắc bệnh nặng.
Hai người này là Bảo Tam Nương và Mộc Trường Sinh, cũng là trưởng lão của Thiên Đan Môn.
Gương mặt già nua của Dược Lão đỏ lên, vội vàng buông tay thê tử.
"Là muội đang nói tỷ sao? Vậy mà ba ngày trước tỷ thấy có người nào đó cùng Trường Sinh chơi trò kích tình giữa đêm trước mũi thuyền đấy." - Bách Thảo cười mị mị liếc nhìn muội muội.
Bảo Tam Nương bị chị gái nói trúng tim đen, gương mặt trở nên đỏ bừng, nào dám tiếp tục trêu đùa tỷ tỷ.
"Nhị đệ, tín hiệu cầu cứu chúng ta truyền đi có ai trả lời không?" - Dược Lão âm trầm hỏi.
"Không có! Những thuyền đó sau khi nhận được tin báo đều cắt đứt tín hiệu, giả câm giả điếc điều khiển thuyền tránh xa khỏi khu vực này." - Gã trưởng lão khẽ lắc đầu, gương mặt héo úa càng thêm xám trắng.
Gương mặt của hai mỹ phụ liền biến thành tái nhợt, gương mặt dần trở nên sa sầm.
"Một lũ ngụy quân tử! Bình thường thì xun xoe lấy lòng để chúng ta bán đan dược cho chúng.
Lúc xảy ra chuyện thì không một tên nào ra tay ứng cứu." - Bảo Tam Nương tức giận mắng chửi.
"Cũng không thể trách bọn họ, nếu đại ca biết phía trước có hàng trăm Hải Thú Độ Kiếp Kỳ tụ họp, thì có cho mười cái mạng ta cũng không dám đến."
"Lần này chỉ trách chúng ta xui xẻo, đụng trúng đại quân của Hải Tộc đang diễu binh.
Chỉ mong chúng tiếp tục án binh bất động, chúng ta sẽ có cơ hội trở về đất liền." - Dược Lão khẽ thở dài một hơi, gương mặt vốn dĩ đã già lại xuất hiện thêm vài nếp nhăn.
"Thiếp nghĩ, hay là chúng ta đem toàn bộ hàng hóa trên tàu đổ xuống biển, đám Hải Thú nhất định sẽ ở lại tranh mồi, còn chúng ta tế ra pháp bảo phi hành bỏ chạy."
"Nơi này mặc dù là giữa đại dương, nhưng nếu chúng ta dốc hết sức thì vẫn có thể trở về đất liền." - Bách Thảo ngẫm nghĩ một hồi, bà hạ thấp giọng nói xuống chỉ đủ cho bốn người nghe.
"Chuyện này không được! Mấy vị đạo hữu Mộc Linh Môn nhất định sẽ không đồng ý.
Chúng ta còn có rất nhiều môn nhân đệ tử trên tàu, mấy tiểu bối đó là tương lai của Mộc Linh Tộc và Bách Hoa Tộc, nếu đều chết ở đây thì tộc ta xem như đoạn tuyệt." - Dược Lão vừa nghe xong liền biến sắc, đem chuyện bỏ thuyền chạy trốn gạt phăng đi.
"Thiếp không có ý đó...!Dù sao nếu ở lại thì chúng ta cũng chết.
Nhưng nếu cao tầng còn sống thì vẫn có thể bồi dưỡng đệ tử, xây dựng lại môn phái." - Bách Thảo hạ thấp giọng nói khuyên bảo.
"Đại ca...!Kỳ thực vẫn còn cách khác.
Chúng ta