"Ai...! Thiếp cứ nghĩ khúc gỗ như chàng thì cả đời chỉ biết bế quan tu luyện.
Không ngờ chàng lại có thể nấu ăn ngon như vậy, không biết chàng còn có bao nhiêu bí mật đang che giấu thiếp?" - Tam Nương dùng khăn tay lau miệng, đôi mắt khẽ nheo lại hỏi.
"Ha ha...!Chỉ là ta bế quan quá lâu, nàng lại thường xuyên vất vả buôn bán.
Ta cảm thấy mình cũng nên làm cái gì đó cho nàng." - Ác Quỷ Máu khẽ trả lời, âm thanh giống như gió thổi qua tán cây.
"Trước giờ nàng chịu không ít khổ cực, đợi sau khi tỉnh lại thì ta sẽ đối xử thật tốt với nàng."
Ác Quỷ Máu vươn tay ôm lấy Tam Nương, kéo nàng ngồi lên người mình.
Thân thể của nàng đầy đặn mê người, kiều đồn căng tròn dán chặt lên đùi sắc quỷ.
Từ trên người nàng tỏa ra mùi hương thơm ngát, khiến Ác Quỷ Máu liên tục hít hà.
"Phu quân! Chậm đã! Thiếp mới ăn no..." - Mỹ nhân gương mặt ửng đỏ, bàn tay thon dài chặn lại lang trảo đang sờ nắn thân thể của nàng.
"Chờ lát nữa lên giường đã..." - Giống như sợ làm phu quân không vui, Tam Nương vội nói tiếp.
"Tiếc là nơi này không có trăng cũng chẳng có sao, bên ngoài sương xám mịt mờ.
Nếu không chúng ta có thể uống trà thưởng nguyệt rồi." - Ác Quỷ Máu chậm rãi thu tay lại.
Nó vừa dứt lời thì phía chân trời xa xa bỗng hiện lên một vầng sáng, trăng bạc nhanh chóng bay lên giữa bầu trời kéo theo vô số tinh tú vây quanh.
"Ồ...!Nàng có thể điều khiển giấc mơ của mình rồi?" - Ác Quỷ Máu kinh ngạc hỏi.
Tam Nương cũng ngây ngẩn cả người, ánh mắt dõi theo trăng sáng.
"Thiếp cũng không biết nữa, vừa nãy thiếp chỉ ước trăng sao xuất hiện, vậy là chúng xuất hiện."
Sau khi mặt trăng lên thì Thần Mộc Lâm cũng được chiếu sáng, ẩn trong khu rừng héo úa là vô số ánh mắt đỏ ngầu.
Chúng đứng khắp nơi bên ngoài ranh giới do bụi Thường Xuân tạo ra, nhìn chằm chằm vào hai người bên cửa sổ.
"Phu quân...!Rốt cuộc những thứ kia là gì?" - Tam Nương chỉ tay về phía đám quỷ hồn.
Những thứ này không biết từ lúc nào đã tồn tại bên trong linh hồn của nàng, chúng ẩn nấp kín đáo ngụy trang thành cây cỏ.
Nhưng khi thần hồn của nàng suy yếu thì chúng đột ngột sống lại, điên cuồng đuổi theo nàng muốn dùng mọi cách để nghiền nát tâm trí nàng.
"Nàng đừng lo, mặc dù ta cũng không biết chúng là gì, nhưng cũng có thể suy đoán một hai.
Ta cảm thấy chúng không có khả năng tấn công chúng ta, chỉ có thể đứng bên ngoài kia gào thét."
"Theo ta suy đoán thì chúng không phải là tâm ma của nàng, tâm ma chỉ muốn chiếm cứ thân thể còn những thứ này rõ ràng là muốn giết nàng."
"Vậy rất có thể là lũ Thiên Ngoại Ma Đầu của Thánh Ma Giới.
Nơi đó là lãnh địa của Ma Tộc, những thứ ma quỷ dị dạng không hề ít.
Dị ma, Ảnh Ma, Huyễn Ma đều là sinh vật sống bám vào linh hồn người khác, từ từ gặm nhấm thần hồn chủ nhân."
"Dị Ma ta đã gặp qua không ít, chúng toàn thân thiêu đốt dị hỏa nên rất dễ phát hiện.
Huyễn Ma giỏi chế tạo ảo giác giam cầm thần hồn trong huyễn cảnh.
Còn Ảnh Ma giỏi cải trang thành người khác, từ từ chiếm lấy lòng tin rồi đột ngột ra tay đoạt mạng." - Ác Quỷ Máu chậm rãi kể.
Tam Nương nghe xong liền giật mình quay ngoắt lại.
"Phu quân! Chàng...!Chàng không phải là do Ảnh Ma biến thành để lừa gạt thiếp chứ?" - Giọng nói của nàng run lên, bộ ngực căng tròn phập phù.
"Hắc...! Sao có thể chứ? Nếu ta muốn hại nàng thì đã không hiện thân, cứ để mặc cho nàng bị lũ bóng ma kia nuốt chửng." - Ác Quỷ Máu thấp giọng trả lời.
"Thiếp không có ý đó! Nhưng chàng thực sự là Trường Sinh sao? Không phải là đang lừa thiếp chứ?"
"Ta là phu quân của nàng! Ta sẽ không hãm hại hay phản bội nàng." - Ác Quỷ Máu trả lời một cách chắc nịch.
Tam Nương hai mắt đăm chiêu, cố gắng nhìn cho thật rõ.
Gương mặt của Ác Quỷ Máu vẫn mờ mịt như cũ, nhưng nàng lại cảm thấy lời nói của nó rất đáng tin cậy, là xuất phát từ tận tâm can.
"Vậy chàng sẽ không lại bỏ rơi thiếp chứ?" - Mỹ nhân nghiêm mặt hỏi.
"Ta chưa bao giờ bỏ rơi nàng, sau này càng không bao giờ." - Ác Quỷ Máu quả quyết nói.
Mỹ nhân nghe vậy trong lòng rất là vui vẻ, càng dán sát thân thể ôn nhu của mình vào người phu quân.
"Chàng không được lừa thiếp nữa đấy...!Ưm ...!"
Tam Nương chưa kịp nói hết câu thì đôi môi căng mọng của nàng đã bị cuốn lấy, thân thể mê người bị sắc quỷ ôm chặt.
Nó vung tay đem cửa sổ khép lại, mặc kệ những ánh mắt thù hằn của đám bóng ma bên ngoài.
Chiếc giường uyên ương được phủ một tấm lụa hồng, kế đầu giường đặt một lư hương dược đang tỏa khói.
Tam Nương lúc này nhu thuận như cừu non, hai tay ôm chặt lấy cổ của sắc quỷ.
Hai gò má Tam Nương ửng đỏ, tựa đầu vào vai Ác Quỷ Máu.
"Bảo bối, lát nữa ta nói cái gì nàng cứ làm theo là được, đừng để thứ bên ngoài nghe thấy."
Bỗng một âm thanh xa lạ vang lên trong tâm trí của Tam Nương, thứ âm thanh này quỷ dị vô cùng giống như truyền thẳng vào thần hồn của nàng, không giống như thuật truyền âm của Linh Tộc.
Mỹ nhân hơi sững lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn sắc quỷ.
Đáp lại nàng là một cái nháy mắt kèm nụ hôn mặn nồng.
Ác Quỷ Máu nhẹ nhàng đặt Tam Nương xuống giường, sau đó vung tay thổi tắt ngọn nến đỏ trong phòng.
Tấm rèm thêu hình chim uyên ương nhanh chóng phủ xuống, xung quanh giường nổi lên một tầng huyết vụ nhàn nhạt rồi chậm rãi lan ra khắp phòng.
Từ trên giường vang lên âm thanh xột xoạt, tiếng thở hổn hển và âm thanh rên rỉ yêu kiều rất nhanh truyền ra.
"Ân...!Trường Sinh...!Mau yêu thiếp..."
"Ưm...!Sao khúc rễ kia của chàng hôm nay lại lớn như vậy?"
"Không được...!Không được...!Thiếp chịu không nổi đâu...!Chàng chậm lại một chút..."
Kèm theo âm thanh rên rỉ của mỹ nhân là tiếng da thịt va chạm, chiếc giường gỗ kêu lên kẽo kẹt, thân giường rung chuyển một cách nhịp nhàng, dù không thể nhìn xuyên qua lớp huyết vụ nhưng cũng có thể biết được đôi nam nữ bên trong đang giao chiến kịch liệt đến cỡ nào.
Phía bên ngoài mộc phủ đám bóng ma vẫn âm thầm theo dõi.
"Đến rồi..."
"Đến lúc rồi..."
"Thời cơ tới rồi..."
Những âm thanh kỳ quái vang lên từ miệng những bóng ma, cơ thể của chúng bắt đầu vặn vẹo một cách quỷ dị.
Từ trên người chúng khói đen bốc lên ngùn ngụt, sau đó tan ra thành sương khói.
Khi những đám mây đen tụ tập lại vào một chỗ, một sinh vật toàn thân đen kịt xuất hiện.
Sinh vật này trông kỳ quái vô cùng, cơ thể giống như do bóng tối tạo thành không thể phân biệt