Tam Nương đã ngủ một giấc rất dài, trong mơ nàng nhìn thấy mình và phu quân đã cùng nhau chung sống trong tòa mộc phủ giữa rừng cây.
Mỗi ngày nàng đều cùng phu quân thưởng trà ngắm hoa, nhìn thế giới mục nát dần dần xanh tươi trở lại.
Bây giờ thế giới trong mơ đã hoàn toàn thay đổi, những đám mây xám xịt đều đã biến mất.
Lũ ma cây khô héo cũng không còn xuất hiện, từng đám cây non mọc lên từ những xác cây già cỗi.
Bốn phía ngập tràn trong ánh nắng và đủ thứ hoa xuân, thỉnh thoảng những cơn gió mát lại thổi ngang qua mang theo hương thơm ngào ngạt.
Lúc này Tam Nương và sắc quỷ đang ngồi cạnh cửa sổ thưởng trà, nàng cầm lấy tách trà thanh mát trên tay lắc lư nhè nhẹ.
Nước trà có màu xanh ngọc bích, mỗi lần chao đảo lại tỏa hương thơm như lúa non.
"Phu quân...!Thiếp cảm thấy vết thương của mình đã hoàn toàn lành lại, có lẽ ngày mai thiếp sẽ tỉnh giấc."
"Liệu sau khi thiếp tỉnh lại rồi, thiếp còn có thể nhìn thấy chàng chứ?" - Tam Nương đặt tách trà xuống bàn, giọng nói khẽ trầm xuống.
Ác Quỷ Máu nghe vậy liền bật cười.
"Ha ha! Ta đã nói với nàng nhiều lần rồi, ta không phải là ảo ảnh, khi nàng tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy sẽ là ta đó."
"Nhưng mà...!Thế giới này chỉ là giấc mơ của thiếp.
Giấc mơ thì luôn luôn tươi đẹp, còn sự thật thì sẽ luôn nghiệt ngã.
Thiếp chỉ sợ sau khi mình tỉnh dậy rồi sẽ không chấp nhận được sự thật, sẽ lại ngất đi một lần nữa." - Tam Nương ảm đạm nói.
Ánh mắt của nàng mông lung vô cùng, hiện rõ vẻ lo lắng.
"Nàng nói đúng, sự thật luôn là sự thật, nó luôn luôn khắc nghiệt với tất cả mọi người.
Nhưng mà chúng ta cũng không thể sống mãi trong giấc mơ để trốn tránh hiện thực được."
"Chẳng phải nàng vẫn còn mấy cô cháu gái đang chờ nàng dìu dắt sao, cả một đám môn nhân đệ tử chỉ biết trông chờ vào trưởng bối nữa, không có nàng ta e là bọn chúng chẳng sống sót để trở về được môn phái.
Bây giờ nàng đã là người duy nhất có thể gánh vác tông môn, nàng cũng không thể để một thiếu nữ như Bách Hoa gánh trách nhiệm này được." - Ác Quỷ Máu chậm rãi nói.
"Còn nếu nàng cảm thấy trách nhiệm này quá nặng nề thì chẳng phải vẫn còn có ta sao? Ta có thể làm chỗ dựa vững chắc cho nàng, như vậy nàng sẽ không cần phải sợ gì cả." - Ác Quỷ Máu ưỡn ngực nói, bộ dáng hết sức đáng tin cậy.
"Khúc khích...Thiếp chỉ sợ khi chàng thấy cá lớn thì lại chạy mất." - Tam Nương khẽ cười nói.
"Hừ! Ta sao có thể giống tên phế vật đó chứ? Chỉ mấy tên vô dụng mới bỏ rơi nữ nhân của mình." - Ác Quỷ Máu mặt nóng lên, buột miệng chửi rủa mà quên mất việc mình đang đóng giả Mộc Trường Sinh.
Tam Nương liền liếc mắt lườm nó một cái.
"Phu quân! Chàng đang tự chửi mình đó sao?"
"Khục...! Phải...!Tất cả đều là ta sai, ta tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ rơi nàng lần nữa." - Ác Quỷ Máu liền liên mồm thề thốt để lấp liếm, trong lòng rủa thầm tên Trường Sinh không ngừng.
Nghe vậy sắc mặt mỹ nhân mới dịu xuống đôi chút.
"Thiếp cũng muốn dựa vào vai chàng, nhưng chỉ e sau khi tỉnh lại thì mọi thứ sẽ đều tan biến."
"Ha ha...!Cái này nàng yên tâm, đợi sau khi tỉnh lại ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng." - Sắc quỷ liền nắm lấy tay của Tam Nương, miệng lưỡi trơn tru dỗ dành.
"Trời cũng không còn sớm nữa, bây giờ ta đưa nàng đi nghỉ, khi tỉnh lại sẽ có thể thấy ta."
"Chàng không ngủ với thiếp sao? Thiếp muốn cùng chàng một đêm cuối cùng." - Mỹ nhân nghi hoặc hỏi.
"Hắc! Ta đương nhiên là muốn, nhưng nếu ta không thoát ra trước khi nàng tỉnh lại thì linh hồn sẽ bị kẹt lại trong giấc mơ này mãi mãi.
Như vậy lúc nàng tỉnh lại sẽ thấy một cỗ thi thể trống rỗng, nàng sẽ không muốn nhìn thấy cảnh đó đâu." - Ác Quỷ Máu nửa đùa nửa thật nói.
Nó vòng tay ôm lấy mỹ nhân, nhẹ nhàng bế nàng đặt xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho nàng.
"Tốt rồi, bây giờ nàng nhắm mắt lại, đếm từ một đến mười nhé.
Khi nàng đếm xong sẽ thoát khỏi giấc mơ này."
"Ân, thiếp biết rồi." - Mỹ nhân ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng làm theo lời Ác Quỷ Máu nói, khép hờ hai mí mắt lại.
"Một...!Hai...!Ba...!Bốn...!Năm...!Sáu..." - Âm thanh nho nhỏ vang lên trong thần trí của Tam Nương.
Mỗi một tiếng đếm nàng lại cảm thấy thân thể mình trở nên nhẹ bổng, tri giác dần dần biến mất.
Khi nàng đếm đến một trăm cũng là lúc nàng hoàn toàn mất đi ý thức, giống như hoàn toàn tan vào hư vô, nhưng cảm giác này rất nhanh trôi qua.
Tam Nương dần lấy lại được cảm giác, nhưng cùng lúc này cơ thể nàng đột ngột trở nên mỏi nhừ, giống như đang bị một vật nặng đè lên trong thời gian dài.
Mùi vị nam nhân vừa xa lạ lại vừa quen thuộc xộc vào mũi, hai cánh môi nàng cố gắng mấp máy nhưng lại giống như bị thứ gì ngăn cản.
Mỹ nhân chớp chớp mí mắt, dùng thần thức đảo khắp gian phòng, rất nhanh phát hiện ra tình cảnh hiện tại của mình.
"Quả nhiên là đạo hữu..." - Âm thanh của Tam Nương khẽ vang lên, dù đôi môi đang bị sắc quỷ ngậm lấy nhưng nàng vẫn có thể dùng thần thức truyền âm.
"Ồ...! Nàng tỉnh lại rồi? Trong người không chỗ nào không khỏe chứ?" - Ác Quỷ Máu truyền âm hỏi, giọng nói tràn ngập vẻ quan tâm lo lắng.
"Phiền đạo hữu buông thiếp thân ra được không?" - Tam Nương khẽ nhăn mặt nói.
Sắc quỷ trong lòng mặc dù không nỡ, nhưng vẫn đành phải rời khỏi thân thể của nàng.
Tam Nương vội vàng đem y phục mặc lại lên người, gương mặt đỏ