Ma Thần Máu

Quái Vật Nhỏ Nhát Gan


trước sau



Bạch Ngạ vừa kinh ngạc lại vừa mừng rỡ, nó lồm cồm bò dậy hướng người đàn ông kia cúi đầu cảm ơn.
"Hừm, ta đang cần đến thị trấn đen, ngươi có biết nó nằm ở đâu không?" - Âm thanh của người đàn ông mang theo một tia trịnh thượng.
Quái vật nhỏ ngơ ngác vài giây, nó cũng muốn trả lời nhưng lại không biết nói.
"Không biết sao? Thật là vô dụng." - Người đàn ông khịt mũi xem thường, gã liền xoay người bước đi cũng không thèm nhìn Bạch Ngạ một cái.
Quái vật nhỏ bối rối, nó quơ tay quơ chân chỉ về hướng thị trấn, hai hàm răng khẽ cắn chặt rít lên vài tiếng quái dị.
"Ở bên kia! Ở bên kia!"
Gã nam nhân dường như đã nghe thấy, nhưng hắn không quay đầu lại mà tiếp tục bước đi.

Bạch Ngạ cũng không biết nên làm gì tiếp theo nên đành đi sau lưng hắn.
Đi được một đoạn ngắn thì cô gái mặc váy lụa quay đầu lại, ánh mắt nàng sắc lẹm như dao.
Chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ dọa quái vật nhỏ sợ chết khiếp, nó vội vàng cắm đầu bỏ chạy, từ lúc sinh ra đến giờ nó chưa từng thấy thứ gì đáng sợ như vậy, giống như chỉ cần bị nhìn lâu vài giây thì nó sẽ biến thành tượng đá.
"Khanh khách...!Quả nhiên đám tiểu quỷ đều rất nhát gan..." - Tiếng cười lanh lảnh của cô gái vang lên từ phía sau, càng làm cho Bạch Ngạ hoảng sợ.
Khi chắc chắn cô gái kia không đuổi theo thì Bạch Ngạ mới dừng lại, nó ngồi thở hổn hển như thú hoang, bộ não non nớt chậm rãi hoạt động.
Quái vật nhỏ ngẫm nghĩ hồi lâu, nghĩ một hồi vẫn không biết mình đang suy nghĩ cái gì.

Nó muốn quay trở về ngôi nhà của mình, bên trong khu rừng quen thuộc, nhưng thú vật nhỏ ở đó đều đã bị đám thợ săn tàn sát, còn những con quái vật to lớn thì rất đáng sợ, Bạch Ngạ không dám lại gần, càng không nói đến việc săn giết chúng.
"Làm quái vật thật khổ..." - Nó thì thầm trong miệng, gương mặt gầy gò hiện rõ vẻ buồn phiền.
Có những lúc Bạch Ngạ ước mình chỉ là một đứa trẻ bình thường, có cha mẹ người thân bên cạnh, có thể vui vẻ chơi đùa cùng bạn bè cùng chăng lứa.

Nhưng tiếc là nó sinh ra đã là quái vật, một con Quỷ Đói xấu xí, loại sinh vật bẩn thỉu chuyên đi ăn xác chết.
"Đành quay lại vậy..."

Nghĩ đi nghĩ lại hồi lâu, Bạch Ngạ quyết định sẽ trở về thị trấn, mặc dù nơi đó hết sức nguy hiểm nhưng là nơi duy nhất còn thức ăn.

Nếu nó cẩn thận một chút có lẽ sẽ tránh được ánh mắt lũ Thực Nhân Quỷ, ăn trộm một cánh tay hay vài miếng thịt vụn.
Lần này quái vật nhỏ hết sức cẩn thận, nó trét lên người một đống bùn đất để che giấu màu da và mùi cơ thể.

Mỗi một bước đi đều rất chậm rãi, nép mình trườn bò như một con rắn, hai mắt láo liên nhìn ngó xung quanh.
Có lẽ là do nó may mắn hoặc mấy mưu mẹo nhỏ kia có hiệu quả, Bạch Ngạ chậm rãi tiến sát cổng thị trấn mà không bị phát hiện.

Khung cảnh lúc này giống như một lò luyện ngục, máu đen thịt nát và nội tạng vương vãi khắp nơi.
Bạch Ngạ liếc trái liếc phải, không phát hiện ra nguy hiểm gì.

Nó liền nhào đến phía trước, quơ tay lượm lấy một mảnh thịt ném vào miệng.

Mùi vị xác chết kinh tởm vô cùng, nhưng Bạch Ngạ lại ăn hết sức ngon lành, trong ánh mắt hiện lên một tia vui sướng.

Đối với loài Quỷ Đói như nó thì có thể được ăn no chính là hạnh phúc.
Quái vật ăn một hồi lâu, quên luôn cả việc mình đang ở trong phạm vi nguy hiểm.

Chỉ đến khi nó lượm lên một cánh tay của Thực Nhân Quỷ thì nó mới giật mình tỉnh lại.

Nó đã đi đến trung tâm thị trấn từ bao giờ, nơi này ngổn ngang xác chết của Thực Nhân Quỷ.

Bọn chúng bị giết vô cùng thê thảm, mỗi một tên đều bị chém thành ngàn mảnh, máu đen lênh láng khắp cả quãng trường.
Loại thủ pháp giết người tàn nhẫn này Bạch Ngạ đã từng thấy qua, nhất định là do người đàn ông kia làm.
Bỗng quái vật nhỏ cảm thấy vui vẻ vô cùng, nó cười toét cả miệng.

Thực Nhân Quỷ đều đã bị giết, vậy thức ăn chẳng phải đều là của nó rồi hay sao.

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài bao lâu, đầu óc non nớt của quái vật nhỏ lại rơi vào trầm tư.

Nó tự hỏi liệu người đàn ông và cô gái đáng sợ kia có muốn ăn thi thể của đám Thực Nhân Quỷ hay không.

Từ nhỏ Bạch Ngạ đã lớn lên trong rừng, biết rõ việc ăn cắp chiến lợi phẩm của kẻ khác sẽ gây ra tai họa lớn.

Nó từng bởi vì quá đói mà chui vào hang hổ trộm thức ăn, kết quả là bị truy sát ba ngày ba đêm, may mà xương cốt của nó cứng rắn, không thì đã bị con hổ kia xé nát.
Bạch Ngạ khịt mũi đánh hơi, ẩn trong mùi máu tanh là một cỗ khí tức tà ác, loại mùi vị này quỷ dị vô cùng chỉ có các loài Ác Quỷ mới có thể cảm nhận.
Sau một hồi lần mò quái vật nhỏ tìm được đến nhà của thị trưởng, nơi này từng là một trang viên rộng lớn có tòa biệt thự cổ kính nằm giữa vườn hoa.

Nhưng bây giờ hoang tàn đổ nát, xác người xác quái vật rải rác khắp nơi.
Cổng chính của tòa nhà đã bị đám Thực Nhân Quỷ phá hỏng, trên cánh cửa chằng chịt những vết cào.

Bạch Ngạ âm thầm cảm thấy may mắn, bởi vì là một con quái vật nên nó không bị biến dị như đám ma nhân kia.

Quái vật nhỏ theo vết máu đi vào trong tòa nhà, thông qua những hành lang rộng lớn, cuối cùng dẫn đến một tầng hầm bí mật.

Lúc này cửa hầm đã bị phá hỏng lộ ra cầu thang dẫn xuống bên dưới, bên ngoài căn hầm là thi thể của năm sáu tên Thực Nhân Quỷ, bọn chúng cũng bị chém làm trăm mảnh, máu tươi chảy dọc cầu thang.
Bên trong căn hầm là mấy trăm bao ngũ cốc, và những thùng gỗ chứa đầy nước.

Trông nơi này giống như một căn hầm trú ẩn phòng ngừa thiên tai.

Quái vật nhỏ âm thầm đánh giá những bao tải lương thực, chỗ thức ăn này có lẽ đủ cho một trăm người ăn trong một năm.

Nếu là đem đi phân phát cho người dân thì họ đã có thể cầm cự thêm một tháng.

Nhưng mỗi người đều có toan tính riêng, lão thị trưởng sẽ không ngu dại gì chia sẻ lương thực của mình với người khác.
Cuối nhà kho là một gian phòng có cửa bằng kim loại, bức tường được gia công một lớp thép dày.

Nhìn căn phòng này kiên cố vô cùng, trốn ở bên trong nhất định là an toàn.
Bạch Ngạ nhìn qua khe hở trên cánh cửa, xác của lão thị trưởng và vợ nằm gục trên mặt đất, khóe miệng rỉ máu đen, có lẽ họ đã chọn cách tự sát để tránh việc bị lũ Thực Nhân Quỷ ăn thịt, hoặc cũng có thể đã bị ai đó đầu độc.
Khí tức tà ác vẫn quanh quẩn trong căn hầm, Bạch Ngạ cảm

thấy việc này cùng người nam nhân kia nhất định có liên quan.
Quái vật nhỏ lại tiếp tục đánh hơi, nó phát hiện ra một cánh cửa bí mật phía sau những bao thóc, nó dẫn ra một con hẻm nhỏ phía sau ngôi biệt phủ, có lẽ là lối thoát hiểm trong trường hợp khẩn cấp.
Bên ngoài con hẻm cũng có năm sáu đống máu thịt của Thực Nhân Quỷ, chỗ thi thể này vẫn còn rất mới, máu tươi còn chưa khô lại.
"Tiểu quỷ ngươi đang tìm ta sao?"
Âm thanh lạnh như băng vang lên từ phía sau lưng khiến Bạch Ngạ dựng tóc gáy, nó không quay đầu lại cũng biết đó là cô gái đáng sợ kia.
Quái vật nhỏ không nghĩ nhiều, đôi chân phát lực cắm đầu bỏ chạy, nhưng chưa được ba bước thì nó đã va phải một bức tường.

Bờ tường vững chắc vậy mà bị nó làm cho sụp đổ, còn quái vật nhỏ thì ngã lăn quay ra đất, trên trán xuất hiện những đốm sáng li ti.
"Khúc khích, con tiểu quỷ này cũng thật thú vị..." - Cô gái xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ.
"Thứ này xương cốt rất cứng, nếu có thể sống sót đến khi trưởng thành, có lẽ sẽ thành một vị Quỷ Vương." - Người đàn ông tán thưởng nói.
"Vậy hay là chàng bắt nó làm thú nuôi đi." - Nụ cười của cô gái bỗng trở nên quỷ dị.
"Khục...! Hay là thôi đi, bữa trước ta mới bắt cho nàng con hổ, nàng nuôi chưa đến ba ngày nó đã lăn ra chết.

Lũ tiểu quỷ rất khó nuôi, sau này còn phải cho chúng đi học, dựng vợ gả chồng cho chúng, nghĩ đến liền cảm thấy phiền phức." - Người đàn ông từ chối.
Cách nói chuyện của hai người bọn họ hết sức kỳ quái, khiến Bạch Ngạ nghe mà sợ hãi trong lòng.
"Không! Thiếp muốn giữ con tiểu quỷ đó."
Cô gái bất chợt phồng má, nắm lấy cánh tay của người đàn ông kia làm nũng, bộ dáng mười phần đáng yêu.
"Được, ta sẽ chiều ý nàng." - Người đàn ông kia đành gật đầu.
Quái vật nhỏ nghe vậy liền quyết định giả chết, hai con mắt của nó nhắm chặt, lỗ mũi cũng không thở nữa.

Biện pháp này nó rất hay áp dụng khi sống trong rừng, phần lớn quái vật khi thấy nó đã chết thì đều bỏ đi.
Nhưng cái mưu kế nửa mùa này sao có thể qua mặt người đàn ông kia.

Hắn ta tiện tay kéo Bạch Ngạ ra khỏi đống gạch vụn, tròng vào cổ quái vật nhỏ một chiếc vòng kỳ quái.

Kể từ đây Bạch Ngạ không còn là một con quái vật lang thang nữa, bất đắc dĩ trở thành thú nuôi của một vị thần tàn ác khét tiếng.
Ánh đèn của trận bàn bỗng nhiên chớp tắt, những con rối cũng ngừng hoạt động.


Câu chuyện về Bạch Ngạ vẫn chưa kết thúc, nhưng mấy viên linh thạch đã cạn sạch năng lượng.
Thi Thi và Long Nữ không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ có sắc quỷ vẫn còn đang thức.
Ác Quỷ Máu đem trận bàn thu hồi, ánh mắt lâm vào trầm tư.

Mỗi lần chết đi sống lại thì nó đều sẽ biến thành một người khác, những ký ức xưa cũ đều vỡ vụn trong dòng thời gian.

Việc này khiến trí nhớ của nó thảm hại vô cùng, đôi khi không thể nhớ được cả gương mặt những nữ nhân của mình.
"Thật là hoài niệm..."
"Huyết! Hộp rối bóng đâu rồi?" - Long Nữ khẽ dụi mắt, nàng vừa tỉnh lại từ giấc ngủ ngắn.
"Nó hết năng lượng nên ta cất đi rồi.

Mấy con rối của nàng rất thú vị, có cơ hội ta lại mua thêm cho nàng chơi."
Ác Quỷ Máu ôn nhu nói, dùng tay khẽ vuốt ve mái tóc và cặp sừng rồng của Long Nữ.

Gương mặt của nàng mơ mơ màng màng, đôi môi mềm mại khẽ mấp máy, trông nàng giống như vẫn còn đang ngái ngủ.
"Huyết...!Thiếp đói...!Ôm thiếp..." - Long Nữ giống như một đứa trẻ làm nũng, vòng tay ôm chặt Ác Quỷ Máu.
Đầu của nàng dúi vào cổ nó, đôi môi hé mở để lộ hai chiếc răng nanh sắc nhọn.

Cô nàng nhẹ nhàng cắn một cái, dòng máu tươi ngon ngọt liền chảy vào miệng nàng.
Long Nữ uống từng ngụm từng ngụm, trong ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt lê ly.

Một lúc lâu sau nàng mới ngừng lại, hai tay ôm chặt lấy Ác Quỷ Máu.

Giống như một đứa trẻ nửa đêm đói bụng, sau khi được ăn no lại ngủ tiếp.
Ác Quỷ Máu xoa xoa bờ vai của nàng, trong miệng đọc một đoạn thơ nho nhỏ mà không ai nghe hiểu được, nhưng nghe kỹ lại cảm thấy giống như một câu thần chú hay khúc ru ngắn.
"Huyết...!Chàng yêu thiếp chứ?" - Long Nữ bất chợt mở mắt, câu hỏi này nàng đã hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần.
"Hắc! Ta đương nhiên là yêu nàng." - Sắc quỷ giống như thói quen trả lời.
"Vậy...! Nếu có một ngày tất cả mọi người đều ghét thiếp, vậy chàng có còn yêu thiếp không?" - Long Nữ lại hỏi tiếp, thỉnh thoảng nàng sẽ hỏi mấy câu như vậy.
"Tất nhiên là ta yêu nàng, sao ta lại phải quan tâm đến người khác chứ? Nếu chúng dám động đến một chiếc vảy trên người nàng, ta sẽ giết sạch bọn chúng." - Ác Quỷ Máu thản nhiên trả lời.
Long Nữ nghe vậy rất là vui vẻ, nàng biết bản thân mình là Ác Quỷ, sớm muộn gì cũng có rất nhiều kẻ thù, nàng cái gì cũng không sợ, chỉ sợ Ác Quỷ Máu không yêu nàng nữa, lúc đó nàng sẽ bơ vơ cô độc.

Chỉ cần nó còn yêu nàng, vậy nàng có gây ra tai họa gì nó cũng có thể chống đỡ.
Trong ký ức của nàng Ác Quỷ Máu từng hủy diệt vô số thế giới, chỉ để cứu vớt một vài cô gái nó yêu thích.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện