Băng Nguyên rộng lớn vô cùng, bình thường muốn phi hành ngang qua phải mất hai tháng, dù là sử dụng đỉnh cấp chiến thuyền như Thanh Long Hạm cũng mất ít nhất hai tuần.
Con tàu bay ở độ cao hơn một dặm, xung quanh mịt mờ sương khói, người trên thuyền phải mở ra trận pháp phòng hộ để chống lại giá rét.
Ác Quỷ Máu bình thường cũng không có việc gì làm, cả ngày cùng Linh Lung ngồi ở đầu thuyền uống trà.
Nàng chính là rất thích nghe Ác Quỷ Máu kể những thứ vớ vẩn, người bình thường nghe nó nói một hồi sẽ cảm thấy đầu óc kêu ong ong, không cách nào nghe hiểu, chỉ có Linh Lung là say mê với những kiến thức kỳ quái của nó, nàng có thể nghe nó thao thao bất tuyệt cả ngày không chán.
"Tà Huyết ca ca, lần trước huynh kể muội nghe về Vũ Trụ Khoa Học.
Huynh nói nơi đó không có linh thạch, cũng chẳng có linh khí vậy người ở đó sống như thế nào? Làm sao họ chống trả lại được đám Quái Vật Hư Không?" - Linh Lung vừa uống trà vừa háo hức hỏi.
Mấy nữ nhân khác cũng ghé tai vào nghe, thời gian này các nàng đã biết Ác Quỷ Máu là một vị đại năng từ xa xưa, vừa mới trọng sinh sống lại thời gian gần đây.
Kiến thức của nó rất kỳ quái, nghe nhiều sẽ cảm thấy lú lẫn nhưng nếu chỉ nghe một ít lại cảm thấy rất thú vị.
"E hèm..." - Ác Quỷ Máu khẽ hắng giọng.
"Ở Vũ Trụ Khoa Học không tồn tại phép thuật, cũng không có cái gọi là Thiên Địa Pháp Tắc, nhưng lại có một thứ gọi là Quy Tắc Vật Lý.
Những sinh vật ở đó không tu luyện mà nghiên cứu Khoa Học, thay vì hấp thu năng lượng vào bên trong cơ thể như chúng ta thì họ chế tạo ra vô số vi mạch tinh vi, sử dụng máy móc để làm việc."
"Chúng ta sử dụng các loại bản nguyên vật chất, ngũ hành nguyên tố.
Còn bọn họ sử dụng năng lượng vật lý như Quang Năng, Điện Năng, Hóa Năng, Sinh Năng, Cơ Năng, Thế Năng, Từ Trường, Điện Từ, Phóng Xạ, Phản Vật Chất, Năng Lượng Tối, Hạt Hủy Diệt..." - Ác Quỷ Máu kể tên một loạt các nguồn năng lượng.
"Mỗi một loại năng lượng này có một cách sử dụng khác nhau, gắn với một bộ môn khoa học đi kèm với nó.
Những vị Thần Công Nghệ dùng hàng ngàn hàng vạn năm để nghiên cứu những thứ khoa học này, dùng chúng để thao túng thế giới."
"Bản thể của những Thần Công Nghệ yếu đuối vô cùng so với phàm nhân không khác gì nhau, nhưng thực lực của chúng lại hết sức đáng gờm.
Có khi chỉ tay một cái cũng có thể hủy diệt một thế giới." - Ác Quỷ Máu hạ thấp giọng xuống.
"A! Lợi hại như vậy? Làm sao một tên phàm nhân lại có thể hủy diệt thế giới cơ chứ?" - Linh Lung trợn tròn hai mắt.
Nàng có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, có thể chẻ núi lấp sông, dùng pháp bảo hủy diệt một tòa thành.
Nhưng muốn hủy diệt thế giới thì hoàn toàn không thể, cho dù là Tiên Nhân nơi thượng giới cũng chưa chắc làm được.
Mấy nữ nhân khác trên mặt cũng hiện ra vẻ nghi hoặc, bọn họ cũng muốn biết một tên phàm nhân có thể dùng cách gì để diệt thế.
"Hắc...! Ta biết các nàng sẽ không tin, để ta cho các nàng xem thứ này." - Ác Quỷ Máu nở nụ cười bí hiểm, nó lấy ra một viên pha lê sáng bóng.
Đặt viên pha lê lên bàn, khẽ gõ nhẹ vài cái.
Ảo ảnh ba chiều liền chiếu rọi ra bốn phía, mọi người có cảm giác như mình đang ngồi trong một căn phòng kỳ lạ, bốn bức tường được đúc từ kim loại sáng bóng.
Một đứa trẻ tuổi chừng mười hai mười ba ngồi trước một cái màn hình kỳ lạ, ngón tay khẽ lướt qua màn hình.
Từng hành tinh khác nhau lần lượt xuất hiện rồi biến mất, cuối cùng nó dừng lại trước một hành tinh màu xanh.
Trên màn hình xuất hiện một loạt những ký tự kỳ quái gồm toàn những con số, loại ngôn ngữ đặc biệt chỉ máy móc mới có thể đọc hiểu.
Những con số này lướt qua rất nhanh, người bình thường không cách nào nắm bắt, nhưng đứa trẻ kia giống như đã quen đọc những con số vô nghĩa này.
Nó lấy ra một que kẹo mút đưa lên miệng, phóng lớn hình ảnh của hành tinh xanh, thu phóng tới một thành phố lớn.
Nơi này có nền khoa học hết sức phát triển, những nhà máy to lớn mọc lên san sát, những đám mây trên trời bị khói bụi nhuộm đen.
Nước sông trở nên đỏ ngầu bởi các loại hóa chất độc hại, trên đường cái là vô số những cỗ máy kỳ lạ đang di chuyển, chúng được trang bị đầy đủ các loại vũ khí hiện đại, xem ra là đang tập hợp quân đội để chuẩn bị chiến tranh.
Đứa trẻ lại điều khiển máy quay đi đến những thành phố khác, nơi nào cũng ngập tràn dấu ấn của sự hủy diệt và tàn lụi.
Những người dân vô hồn mặc những bộ quần áo phòng hộ để chống lại bầu không khí ô nhiễm độc hại, cây cối đều đã biến mất từ lâu.
Đứa trẻ xem xét một hồi lâu, giống như là đã đưa ra được quyết định.
Nó nhấn tay vào cái nút duy nhất trên bàn, một nút nhỏ màu đỏ không có gì đặc biệt.
Chỉ trong một thoáng chốc khoảng một phần ngàn giây, một thứ gì đó đã được khai hỏa.
Màn hình ánh sáng rung lắc dữ dội, đến khi nó ổn định thì tất cả mọi thứ đều đã biến mất.
Cả một thế giới đã bị xóa bỏ, không hề để lại một dấu tích gì, toàn bộ nền văn minh huy hoàng, hàng tỷ con người đang tồn tại.
Tất cả đều đã biến mất, trên màn hình chỉ còn một khoảng không vô tận trống rỗng.
Gương mặt đứa trẻ cũng không có biểu cảm gì, dường như nó đã quá quen thuộc với công việc này.
Một lần nữa nó nhìn lên màn hình, đảo mắt qua những con số vô nghĩa, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo của mình.
"Tà Huyết ca ca...!Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?" - Linh Lung kinh ngạc hỏi, gương mặt nàng hiện lên một tia bàng hoàng.
Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng có thể hiểu đứa trẻ kia bằng một cách nào đó đã hủy diệt một thế giới.
"Phán Quyết Của Thần - Ngày Tận Thế..."