Ngồi giữa một khu vườn mọc đầy hoa thơm trái ngọt, nhâm nhi tách trà pha từ linh lộ, nhìn những cánh bướm nhiều màu sắc bay múa.
Loại tình cảnh này khiến Ác Quỷ Máu rất là hưởng thụ, nó có thể nhìn thấy vô số ảo ảo ảnh do những con tinh điệp tạo ra, chiêm ngưỡng thế giới Băng Nguyên cổ đại.
Nơi này đã từng là một lục địa xanh tươi, cây cối um tùm bốn mùa hoa nở.
Khắp nơi đều có người sinh sống, nền văn minh thịnh vượng đến mức tận cùng.
Cho đến một ngày thế giới bỗng sụp đổ, những đầu địa cực thay đổi khiến vùng Băng Nguyên cổ đại biến thành Bắc Cực, sương giá dần bao phủ lấy vùng đất này.
Những ngọn núi dần dần đóng băng, sông suối ngừng chảy, tuyết rơi không ngớt suốt nhiều tháng trời.
Phần lớn sinh vật bản địa đều bị đóng băng hoặc là chết đói, những cư dân cổ đại nhanh chóng chạy trốn khỏi vùng đất này, thông qua những Thông Giới Truyền Tống Trận trốn đến thế giới khác.
Nền văn minh huy hoàng bị chôn vùi dưới hàng ngàn mét tuyết, vĩnh viễn không bao giờ thấy được ánh mặt trời.
Linh Lung cũng chăm chú ngắm nhìn ảo ảnh trong cánh bướm, nàng tấm tắc không ngừng trước thế giới cổ xưa.
Nàng có cảm giác cái nền văn minh kia nếu không sụp đổ, có lẽ còn phát triển hơn văn minh tu chân của Linh Tộc các nàng.
"Tà Huyết ca ca, những ảo ảnh này là thật đúng không?" - Linh Lung hiếu kỳ hỏi.
"Có lẽ là thật..." - Ác Quỷ Máu gật đầu.
"Cả một nền văn minh huy hoàng, lại biến mất chỉ trong chớp mắt...!Thật là khó tin..." - Linh Lung cảm thán nói, ánh mắt dần trở nên mông lung.
Nàng tu luyện là bởi vì muốn thành Tiên Nhân, có thể trường sinh, có thể tiêu diêu tự tại.
Nhưng Ác Quỷ Máu lại nói nàng nghe, thành Tiên không phải là kết thúc, nó chỉ là sự khởi đầu mới, mở ra một thế giới mới đầy khắc nghiệt khiến nàng chẳng muốn thành Tiên nữa, chỉ mong cùng sắc quỷ và tỷ tỷ sống vui vẻ.
Hôm nay lại nhìn thấy một nền văn minh biến mất trong dòng thời gian, khiến nàng cảm thấy mình thật là nhỏ bé, so với hạt bụi còn nhỏ hơn.
"Phu quân...!Đám Tinh Điệp hình như càng lúc càng đông.
Chúng cứ nhìn chúng ta nãy giờ, thiếp nghe nói Tinh Điệp là loài ngoan ngoãn hiền lành, nhưng nếu gặp nguy hiểm thì chúng sẽ khởi xướng công kích." - Băng Ngưng khẽ huých tay sắc quỷ.
Lúc này khắp nơi đều là Băng Tinh Điệp, chúng đậu trên mọi cành cây ngọn cỏ, đôi cánh phe phẩy chớp động, viên tinh hạch giữa người chớp tắt tỏa sáng.
"Băng Ngưng thân yêu, có khi nào Băng Nguyên Chi Chủ chúng ta tìm kiếm chính là đám Tinh Điệp này không?" - Ác Quỷ Máu lơ đễnh hỏi, nó đương nhiên đã nhận ra sự khác thường.
Lời vừa dứt thì Đám Tinh Điệp đồng loạt vỗ cánh, âm thanh ong ong vang lên từ bốn phía.
"Lũ Linh Tu chết tiệt! Các ngươi phá bỏ hiệp ước, dám tấn công tộc nhân của ta.
Bây giờ còn mò đến động phủ của ta muốn vặt trộm linh quả, đây là muốn chết đúng không?" - Âm thanh trách mắng của một nữ nhân vang lên.
Giữa không trung ngưng tụ hư ảnh của một nữ thần, nàng ta mặc thất thải nghê thường, trên váy đính đầy những viên kim cương sáng lóng lánh.
Trên đầu đội một chiếc vương miện có hình dáng kỳ lạ, giữa trán khảm một viên ngọc quý.
Nhìn hình dáng và cách ăn mặc thì nữ tử này không phải là Linh Tộc, mà có mấy phần giống với người của nền văn minh cổ đại kia.
"May là không phải vị nữ thần kia, chỉ là một cái ảo ảnh." - Ác Quỷ Máu thở phào một hơi.
Nó cứ lo Băng Nguyên Chi Chủ chính là nữ thần trong quan tài băng, nhưng trước mắt đã có thể khẳng định đó là hai người khác nhau.
"Cô là Băng Nguyên Chi Chủ? Băng Hoàng trong miệng mấy con yêu thú?" - Ác Quỷ Máu gặng hỏi, kéo Linh Lung và Băng Ngưng ra phía sau mình.
"Hừ! Đã biết danh tiếng của bản tôn còn dám đến gây sự! Muốn chết!" - Khóe môi nữ Băng Hoàng khẽ nhếch lên, nở nụ cười kiêu ngạo.
Ánh sáng bảy màu ngưng tụ trong không gian, bắn thẳng vào người Ác Quỷ Máu.
Loại năng lượng này hữu hình nhưng vô chất, dù Ác Quỷ Máu đã tế ra Huyết Châu phòng ngự nhưng nó vẫn có thể đâm xuyên qua.
Thất thải quang hoa bất ngờ bạo tạc, bảy thứ ánh sáng hòa lẫn vào nhau khiến cả khu vườn chói lòa màu trắng.
Ác Quỷ Máu cảm thấy giống như vừa bị sét đánh trúng đầu, hai mắt bị ánh sáng làm cho chói lòa, linh hồn giống như đang lìa khỏi thân xác vậy.
Nhưng loại cảm giác này cũng không kéo dài lâu, khi ánh sáng biến mất thì sắc quỷ đã thấy mình đứng giữa một tòa thành cổ xưa.
Người dân ở đây ăn mặc rất kỳ quái, hầu hết đều là mặc áo choàng che kín người, trên mặt còn đeo một chiếc mặt nạ hình chữ nhật để che miệng và mũi.
Bọn họ không đi bộ, mà mỗi người cưỡi trên một con ngựa sắt, nhưng chân của chúng lại là hai chiếc bánh xe, thỉnh thoảng chúng lại hí lên inh ỏi, nhả ra khói bụi từ phía sau.
Nhà cửa trong thành phố này cũng hết sức khác nhau, cái thì cao cái thì thấp, cái thì màu xanh cái màu đỏ.
Trước cửa đều treo những tấm biển lớn có khả năng phát ra ánh sáng.
Không gian huyên náo vô cùng, dòng người hối hả ngược xuôi như thoi đưa.
Thỉnh thoảng có vài người dừng lại nhìn Ác Quỷ Máu và hai nữ, họ dùng một thứ ngôn ngữ kỳ quái để trao đổi với nhau, loại ngôn ngữ này cả sắc quỷ lẫn hai nữ đều không hiểu.
"Tà Huyết ca ca...!Đây là nơi nào?" - Linh Lung sắc mặt xám xịt, không khí ô nhiễm khiến nàng cảm thấy khó thở.
Băng Ngưng liền tháo một dải lụa trên váy mình xuống, học theo những con người quái dị kia quấn thành chiếc khăn che lỗ mũi cho muội muội.
Ác Quỷ Máu không vội trả lời, nó nhắm lại hai mắt, thử dùng tinh thần lực dò xét bốn phía.
Nhưng thứ nó nhìn thấy chỉ là một mảnh trống rỗng, không cách nào liên kết được với thế giới này.
Trường hợp này rất hiếm gặp, những thế giới không có thần linh cai quản Ác Quỷ Máu đều có thể kết nối với chúng, cũng có thể tạm thời thao túng thế giới làm theo mệnh lệnh của mình.
Hiện tại nó chẳng cảm nhận được gì, nên thế giới này hoặc là đã chết, hoặc nó chỉ là một thế giới ảo.
"Ảo thuật thật lợi hại! Ta đoán chúng ta đã bị nữ nhân kia nhốt vào trong huyễn cảnh."
Sắc quỷ khẽ đưa tay ra phía trước thử sử dụng ma thuật, nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, năng lượng bên trong cơ thể nó đã biến đi đâu mất, dường như mọi ma thuật cũng bị phong ấn.
Băng Ngưng cũng cảm nhận được việc này, linh khí trong người nàng chẳng còn một